Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Tôi nhìn ra xung quanh, mặt đầy mờ mịt.
Nơi này chính là địa bàn của Long Hổ Sơn, làm gì có chỗ nào an toàn chứ!
Trong lúc tôi đang không biết đi đâu, tiểu đạo sĩ kia đã cầm bức họa chân dung đi tới chỗ chúng tôi.
Tôi thầm hốt hoảng, muốn chạy nhưng lại không dám chạy.
Nhưng nếu cứ tiếp tục đứng ở chỗ này thì cũng chỉ có một con đường chết.
Trong lúc tôi đang bí lối, Ôn Nhu đột nhiên ôm chầm lấy tôi. Cô ấy kiễng chân lên, chủ động hôn tôi.
Ban đầu tôi hơi lớ ngớ, thầm nghĩ sao trong đầu người phụ nữ này chỉ có mỗi chuyện yêu đương thôi vậy, giờ là lúc nào rồi, lại còn có tâm trạng anh anh em em với tôi.
Ôn Nhu thấy tôi không đáp lại, vội la lên: “Mau, hôn chị đi!”
Lúc này tôi mới hiểu ý Ôn Nhu.
Chỉ có như vậy mới có thể thoát khỏi tiểu đạo sĩ kia.
Tiểu đạo sĩ thấy tôi và Ôn Nhu đang thân mật, hiển nhiên không có ý định quấy rầy, đi được nửa chừng liền đổi hướng, tìm những người khác để hỏi.
Một hồi lâu sau, sau khi xác nhận tiểu đạo sĩ đã đi xa rồi, Ôn Nhu mới dừng lại, gương mặt đỏ bừng.
Tôi cười “hì hì” nói: “Vừa rồi may mà có chị lanh trí, bằng không đúng là trốn không thoát.”
Ôn Nhu nở nụ cười sâu xa: “Người ta là phụ nữ đàng hoàng, còn phải làm chuyện như vậy với cậu, cậu định bồi thường chị thế nào đây?”
Tôi kề vào tai cô ấy nói nhỏ: “Đợi chút nữa về khách sạn sẽ nói cho chị biết.”
“Đáng ghét!”
Ôn Nhu hờn dỗi mắng một câu, nét mặt phong tình vạn chủng làm tôi nhìn đến xao xuyến tâm can.
Ban đầu tôi cứ nghĩ dẫn Ôn Nhu theo sẽ bị vướng chân, nhưng không ngờ cô ấy chẳng những có trực giác chính xác mà còn phản ứng nhanh nhạy, quả thật đã giúp tôi một ân lớn.
Ôn Nhu nhìn hai bên một chút rồi kéo tôi lên một chiếc xe ngắm cảnh.
Xe ngắm cảnh có bốn chỗ ngồi.
Sau khi hai chúng tôi lên xe, xe vẫn cứ chậm chạp không khởi động.
Ôn Nhu sợ tiểu đạo sĩ kia giết ngược trở lại, gấp gáp mua luôn vé của hai chiếc ghế trống còn lại: “Bác tài, lên núi thôi!”
“Ok!”
“Hai vị ngồi vững nhé!”
Đường núi dốc đứng nhưng xe ngắm cảnh chạy rất chậm.
Dù sao xe ngắm cảnh chủ yếu là để đi ngắm cảnh chứ không phải để đi đường.
Trên đường đi, Ôn Nhu mở miệng hỏi thăm: “Bác tài, chúng tôi muốn gặp Trương Lệ đạo trưởng, không biết có cách nào hay không?”
Tài xế đáp: “Vị này cũng không dễ gặp đâu! Bình thường Trương Lệ đạo trưởng rất hiếm khi gặp khách, huống chi bây giờ còn đang chuẩn bị hôn lễ.”
Ông ấy dừng một chút rồi hỏi ngược lại: “Các vị làm sao biết Trương Lệ đạo trưởng?”
Ôn Nhu cười ha ha nói: “Thiên kim chưởng môn Long Hổ Sơn, có ai mà không biết chứ!”
“Nói cũng phải.”
Tài xế quay đầu lại, nhìn hai chúng tôi một chút: “Có phải hai người tìm bà ấy hỏi nhân duyên không?”
“Đúng vậy đó!”
Ôn Nhu dựa theo lời ông ấy bắt đầu chế: “Nghe nói từ trên xuống dưới Long Hổ Sơn chỉ có Trương Lệ đạo trưởng bói nhân duyên chuẩn nhất, chúng tôi từ rất xa đến đây chính là để gặp bà ấy một lần!”
“Là vậy sao.”
Bác tài nói: “Đợi lát nữa lên đến đỉnh núi rồi, các cô cậu có thể đến Vân Cẩm quán xem thử thời vận, nếu vận khí tốt thì nói không chừng sẽ có thể gặp được bà ấy!”
“Vậy ư.”
Tôi và Ôn Nhu liếc mắt nhìn nhau, mừng thầm trong bụng.
Ngồi chuyến xe này đúng là không uổng phí, xài tiền có giá trị mà!
Trên đường đi xe chạy ngang qua mấy thắng cảnh nổi tiếng nhưng cũng không có dừng lại mà chạy thẳng lên trên đỉnh núi.
Bác tài dừng xe lại, chỉ vào một cái đạo quán bình thường không có gì nổi bật nói: “Đó chính là Vân Cẩm quán. Trương Lệ đạo trưởng thường hay ngồi tĩnh tọa ở đó.”
“Cảm ơn.”
Tôi và Ôn Nhu xuống xe, bước nhanh đi lên.
Vân Cẩm quán chỉ là một cái đạo quán bình thường, cũng không phải danh lam thắng cảnh gì, hơn nữa vị trí cũng rất hẻo lánh nên cũng không thu hút các du khách khác.
Dựa vào miêu tả vừa rồi của bác tài, năm nay Trương Lệ ba mươi bốn tuổi, chiều cao một mét bảy, bình thường thích mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Tôi và Ôn Nhu đến nơi chờ rồi lại chờ.
Nửa tiếng trôi qua, bóng dáng Trương Lệ vẫn chưa xuất hiện.
Lúc này tôi đột nhiên nhớ ra một vấn đề hệ trọng.
Nếu Trương Lệ không đến mà ngược lại là Triệu Thành Khôn đến, vậy thì nguy rồi.
Tôi nghĩ tới nghĩ lui, lại lấy thư ra nhét vào trong tay Ôn Nhu.
Ôn Nhu khó hiểu hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Tôi giải thích: “Không thể bỏ tất cả trứng vào cùng một rổ, hai chúng ta ở chung một chỗ quá nguy hiểm.”
Ôn Nhu bĩu môi: “Cho nên cậu muốn đuổi chị đi chứ gì?”
“Không phải!”
Tôi phân công: “Tôi sẽ tiếp tục chờ ở đây, chị vào trong lương đình bên dưới đi. Triệu Thành Khôn chỉ biết mỗi tôi, cũng không nhận ra chị, cho nên tạm thời chị rất an toàn. Nếu chị thấy tôi bị hại thì tuyệt đối đừng sốt ruột mà hãy cầm lá thư này nghĩ cách gặp Trương Lệ.”
Ôn Nhu cắn môi nói: “Nhưng chị không yên tâm cậu.”
Tôi trấn an: “Đêm qua lúc đi gặp yêu quái tôi có dặn chị là không được rời khỏi tôi nửa bước. Bây giờ ngược lại, chúng ta chỉ có tách nhau ra mới an toàn!”
Tôi nói xong lại có cảm giác giống như sinh ly tử biệt, lưu luyến không rời giục: “Nghe lời, nhanh đi xuống dưới đi!”
“Thôi được.”
Ôn Nhu dặn dò: “Em phải cẩn thận đó!”
Sau khi Ôn Nhu đi rồi, tôi mới lấy hồ lô vàng ra, mở nắp, muốn giấu Kim Đan đi.
Một cơn gió thổi tới.
Một hương thơm kỳ lạ từ trong hồ lô vàng bay ra phiêu đãng trong không khí, trong nháy mắt đã lan khắp đỉnh núi.
“Không hay rồi!”
Tôi sợ đến mức mau mau đóng nắp hồ lô lại.
Nếu để cho Triệu Thành Khôn ngửi được khí tức của Kim Đan, nhất định sẽ tìm đến đây ngay. Trong lúc tôi đang ôm tâm trạng thấp thỏm, đột nhiên có một đạo sĩ trẻ tuổi từ phía xa đi tới.
Đạo sĩ trông khoảng hai mươi tuổi, nếu như dựa vào độ tuổi phỏng đoán, ít nhất cũng không phải Triệu Thành Khôn.
“A Di Đà Phật!”
Đạo sĩ trẻ tuổi đi đến trước mặt, đánh giá tôi: “Có phải thí chủ đang chờ người không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Đạo sĩ trẻ tuổi mỉm cười: “Có phải đang chờ Trương Lệ sư thúc không?”
“Hả?”
Tôi tò mò hỏi: “Cậu…làm sao mà biết?”
“Ha ha, thiên cơ bất khả lộ.”
Đạo sĩ trẻ tuổi quay người: “Sư thúc đã sớm tính ra cậu sẽ tới đây, mời đi theo tôi, sư thúc đã đợi lâu rồi!”
“Được.”
Tôi mừng rỡ khôn xiết, đang định gọi Ôn Nhu lên đi cùng nhưng khi tôi cúi đầu nhìn xuống lại thấy lương đình bên dưới trống không, không thấy Ôn Nhu đâu.
Đạo sĩ trẻ tuổi dừng bước, quay người lại nhìn tôi hỏi: “Sao thí chủ không đi tiếp?”
“Không có việc gì.”
Tôi nghĩ chắc là Ôn Nhu đã đi vệ sinh rồi, thế là lại đi theo đạo sĩ trẻ tuổi tiếp tục đi lên.
Ra khỏi Vân Cẩm quán, đường đi trở nên chật hẹp lạ thường.
Chúng tôi đi thêm mấy trăm mét, trước mặt liền sáng sủa thông thuận, là một khu đình viện có cảnh quang rất đẹp.
Đạo sĩ trẻ tuổi dừng bước: “Xin thí chủ hãy chờ ở đây, để tôi đi vào thông báo.”
“Được.”
Tôi ngồi trên băng ghế đá, bắt đầu đánh giá.
Cái đình viện này hẳn là thường có người vào ở, được quét tước rất sạch sẽ.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc đây là nơi ở của Trương Lệ.
“Hả?”
Tôi nhìn một hồi, đột nhiên cảm thấy không đúng.
Trên dây phơi đồ có hai bộ đạo bào màu đen, kiểu dáng giống hệt đạo bào của Lục Thành Luân.
Điều này vốn cũng bình thường, dù sao Trương Lệ và Lục Thành Luân cũng có bối phận ngang nhau. Nhưng trên dây phơi đồ ngoài đạo bào ra còn có mấy món đồ lót. Hơn nữa rất cả đều là của nam.
Cho nên… Trương Lệ chắc chắn không có ở đây!
Là Triệu Thành Khôn!
Tôi thầm giật mình, lập tức đứng lên.
“A Di Đà Phật!”
Gần như là cùng một lúc, một đạo sĩ trung niên mở cửa đi ra, nhìn dáng vẻ không đến bốn mươi tuổi.
Đối phương mắt sáng như đuốc, nhìn tôi hỏi: “Bần đạo Triệu Thành Khôn, nghe nói trước khi sư huynh qua đời đã giao viên một Kim Đan cuối cùng cho cậu phải không?”