Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1: Vợ của bạn học

Trước đây tôi là tài xế xe chuyên dụng của xưởng luyện thép. Về sau đơn vị giảm biên chế. Tôi đã chi tám ngàn tệ mua một chiếc xe kinh doanh sắp sửa báo hỏng, đổi sang chạy taxi thuê. 

Bạn bè ai cũng khen tôi nhặt được bảo bối! Mùa hè không cần bật máy lạnh mà trong xe vẫn lạnh vi vu!

Quan trọng nhất là bảo vệ môi trường!

Xe thì tốt, duy chỉ có một điểm là không thể sang tên.

Hắc Tử bán xe đã nói với tôi, bảo hiểm xe, thủ tục gì đều đủ cả, bảo tôi cứ yên tâm mạnh dạn lái đi, lỡ như bị người ta trộm mất, anh ta bảo đảm sẽ đền bù.

Có câu này của anh ta, tôi đã yên tâm, dù sao tôi vào Hắc Tử cũng là bạn bè chơi bời nhiều năm.

Tôi dành ra một buổi chiều ở cửa hàng sửa chữa lắp đặt thiết bị hoàn chỉnh.

Lúc trời tối, Hắc Tử đột nhiên gọi điện thoại tới, làm tôi vui buồn thất thường:

“Trương Viễn, có ba chuyện!”

“Thứ nhất, cố hết sức lái xe vào ban ngày, ban đêm đừng chạy.”

“Thứ hai, cố hết sức chạy ở khu vực nội ô thành phố, đừng đến nông thôn.”

“Thứ ba, tôi phải đi gặp bạn gái quen trên mạng, mấy ngày nữa mới về, lỡ như anh xảy ra chuyện thì có thể đến tiệm bán thuốc Chu Ký phố Phủ Tiền tìm một người gọi là lão Chu.”

Tôi nghe xong lập tức bối rối: “Cái gì mà một hai ba! Hắc Tử, anh nói thật cho tôi biết đi, có phải trên chiếc xe này có linh hồn lẩn quẩn gì không?”

Hắc Tử bắt đầu ấp úng: “Cái này… tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là anh cẩn thận một chút.” Hắc Tử nói xong lập tức cúp máy.

Tôi vốn đang có tâm trạng vui vẻ, nhận điện thoại của Hắc Tử xong lại có chút buồn bực.

Nhưng tôi nghĩ lại, chuyện chỉ có mấy ngàn tệ thôi.

Nếu thuận lợi thì không tới một tháng đã có thể hồi vốn!

Đến lúc đó tôi sang tay bán lại xe rồi mua một chiếc khác tốt hơn là được ấy mà!

Tôi rời khỏi tiệm sửa xe, chuẩn bị đi về nhà, vừa mở cửa đã thấy có một người phụ nữ ở ven đường vẫy tay. Vóc dáng rất đẹp, chiều cao khoảng một mét bảy.

Người phụ nữ mặc một bộ đồ vest OL, vừa nhìn đã biết là bí thư cao cấp được công ty lớn đào tạo!

Là cực phẩm đó!

Tôi đạp cần ga xông tới, rất sợ đơn hàng bị người khác giành mất.

Cái gì chứ? 

Chỉ có thể chạy xe vào ban ngày thôi hả?

Ban ngày thì làm sao biết được sự bí ẩn của màn đêm đây!

Người đẹp không chỉ có vóc dáng đẹp, mà ngay cả mặt mũi cũng tương đối quao!

Môi anh đào, hàng mi lá liễu cong cong, mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào. Sống mũi tinh xảo thẳng tắp, đường cong ưu mỹ ở khóe môi…

“Hả?”

Tôi nhanh chóng ngẩn người.

Đây chẳng phải là Tôn Kiều vợ của Lâm Đại Khánh sao!

Lâm Đại Khánh là bạn học cấp ba của tôi, đã kết hôn với một thiên kim nhà giàu.

Tôi đã từng gặp cô dâu mới ở trong hôn lễ một lần, khi ấy tôi còn giật mình ngơ ngác như gặp phải thiên nhân.

Chỉ tiếc, về sau tôi và Lâm Đại Khánh tranh cãi rồi cạch mặt nhau, cũng chưa từng gặp lại vợ anh ta.

Hiển nhiên, Tôn Kiều cũng không nhận ra tôi: “Bác tài, đến nghĩa trang Phòng Sơn đi.” Giọng nói uyển chuyển êm tai.

Người phụ nữ này vừa mở miệng thôi đã khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu rồi.

Đến nơi, tôi đưa mã QR ra: “Người đẹp, Wechat hay là Alipay?”

“Tiền mặt đi.”

Tôn Kiều vừa nói vừa đưa một xấp tiền giấy tới.

Tôi hơi khó xử: “Ngại quá, trên người tôi thật sự không có tiền lẻ, hay là tôi chuyển khoản cho cô…”

“Không sao, không cần thối đâu!

Không đợi tôi nói hết, Tôn Kiều đã bước thẳng xuống xe.

Tôi dõi theo bóng lưng cô ấy đi xa, tâm trạng trái lại có chút thất lạc.

Cũng không biết đêm hôm khuya khoắt thế này, cô ấy đến nghĩa trang để làm gì.

Tôi thu hồi tâm trí, chuẩn bị tiếp tục chạy xe.

Lúc này, tôi phát hiện ở ghế sau xe có một tấm thẻ căn cước rơi ra, chắc là lúc Tôn Kiều trả tiền đã làm rơi.

Thẻ căn cước bị khuyết một góc, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chữ viết phía trên.

Họ và tên: Tôn Kiều.

Giới tính: Nữ.

Dân tộc: Hán.

Ngày sinh: ngày 14 tháng 9 năm 1994.

Địa chỉ: số 251 khu phố Tứ Hợp, quận Tân Bắc thành phố Lục Đằng tỉnh Hán Giang.

“Năm 94, 29 tuổi…”

Mặc dù Tôn Kiều trông có vẻ trẻ tuổi, kỳ thực lại lớn hơn tôi và Lâm Đại Khánh ba tuổi.

Tôi lại càng thêm ghen tỵ với Lâm Đại Khánh.

Ban ngày thì gọi chị, ban đêm thì… ha ha!

Tên nhóc này thật là có phúc khí mà!

Chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Tôn Kiều đâu nữa.

Tôi đậu xe cẩn thận rồi cầm thẻ căn cước bước xuống xe.

Trong nghĩa trang không có đèn đường, khắp nơi đều là một mảnh tối tăm.

Nhưng tôi là một người trẻ tuổi nhiệt huyết và tràn đầy tinh lực, không hề cảm thấy sợ hãi!

Chẳng phải có câu ngạn ngữ đó sao: “Chỉ cần gan lớn, cả Sadako cũng phải nghỉ thai sản!”

(*)Sadako: Hồn ma nữ trong phim kinh dị The Ring.

Tôi đi lòng vòng cả buổi, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Tôn Kiều, thậm chí còn đang ôm một bụng nghi vấn.

Đột nhiên, giọng của Tôn Kiều ở cách đó không xa truyền tới: “Đừng như vậy mà, em là người đã có gia đình…”

“Hả?”

Tôi lần theo giọng nói, rón rén đi qua.

Chỉ thấy Tôn Kiều và một người đàn ông đang ôm ôm ấp ấp trước một ngôi mộ.

“Hẹn hò ở nghĩa trang sao?”

“Kích thích vậy!”

Tôi lấy điện thoại di động ra.

Trước tiên tôi tắt đèn flash, đề phòng bản thân bị lộ, sau đó hướng về phía ngôi mộ ở đối diện chụp liền hai phát “tách tách”.

Kế đó, trong đầu tôi xuất hiện một vài đoạn kịch bản ngắn: Cô, có phải cô cũng không muốn chuyện này bị anh Đại Khánh biết đúng không?

“Lâm Đại Khánh, trước đây dăm ba bữa anh lại nói xấu tôi!”

“Món nợ này, tôi muốn vợ anh đến trả!”

Tôi cười thầm trong bụng “khà khà”, cất điện thoại di động rồi tiếp tục thưởng thức…

“Ai?”

Tôn Kiều vốn đang mê mẩn đột nhiên sợ hãi hét lên một tiếng, nhìn sang chỗ ẩn thân của tôi.

Tim tôi nảy lên “thình thịch”, cho rằng mình đã bị lộ.

Rõ ràng người đàn ông kia cũng nghĩ như vậy, quay đầu nhìn sang chỗ tôi.

Nhân lúc đối phương đang ngẩn người, Tôn Kiều lập tức đẩy anh ta ra, chạy vào sâu trong nghĩa trang.

Người đàn ông kia rất nhanh đã nhận ra mình bị ghẹo, nhanh chóng đuổi theo…

Nghĩa trang chỉ có một cái cổng chính.

Tôi đoán Tôn Kiều sớm muộn gì cũng phải đi ra nên trở lại trên xe ôm cây đợi thỏ.

Đợi khoảng mười phút, Tôn Kiều không có đi ra, ngược lại là người đàn ông kia bước ra.

Đó là một ông anh khoảng chừng ba mươi tuổi, ngậm một điếu thuốc lá, trên người còn khắc rồng họa hổ. Anh ta đi đến cạnh xe, gõ vào cửa kính xe hỏi: “Bác tài, vừa rồi có thấy một cô gái đi ra hay không?”

Tôi nhìn từ trên xuống dưới đối phương một lượt.

Mặc áo phông Archeopteryx, là người có tiền nha!

Mẹ! 

Hút thuốc mà còn không biết phát cho tôi một điếu!

Tôi biết rõ còn cố hỏi: “Cô gái trông như thế nào?”

Tên áo phông Archeopteryx cười xấu xa: “Một thiếu phụ trẻ tuổi, ăn mặc rất gợi cảm!”

Tôi hỏi: “Có phải mặc vest đen, váy đỏ không?”

“Đúng đúng.”

Tên áo phông Archeopteryx gật đầu lia lịa: “Anh thấy hả?”

Tôi tiện tay chỉ về một hướng: “Vừa đi về hướng Tây!”

“Cảm ơn người anh em!”

Lúc này tên mặc áo phông Archeopteryx mới ném cho tôi một điếu thuốc.

Tôi châm thuốc hít một hơi…

“Khụ khụ…” 

“Mẹ nó!”

“Sao mùi khói lại nồng thế hả?”

Tôi vừa hít vào một hơi, suýt chút nữa đã ho ra cả lá phổi già của mình, sặc đến chảy cả nước mắt!

Tôi bật đèn lên xem, dưới điếu thuốc lá còn quấn một hàng chữ: Thuốc lá hiệu Vũ Trụ!

“Con bà nó!”

“Thuốc lá này đã ngừng sản xuất ba mươi năm rồi, thì ra là hàng nhái!”

Tôi hung hăng ném điếu thuốc lá ra ngoài cửa sổ, hùng hùng hổ hổ mắng: “Đại ca rắm thối gì, đoán chừng áo phông Archeopteryx cũng là hàng vỉa hè!”

Đã mười phút trôi qua, Tôn Kiều vẫn chậm chạp không có đi ra, đoán chừng có lẽ đã đi ra bằng một cửa khác.

Tôi ngẫm lại, ni cô chạy miếu không thể chạy, nếu không được thì ngày mai đến nhà cô ấy!

Tôi rời khỏi nghĩa trang, lại đón thêm mấy đơn khách.

Khi tôi về đến chung cư đã hơn mười một giờ đêm.

Còn may, cửa hàng tiện lợi chưa đóng.

“Ông chủ, lấy một bao Hồng Nam Kinh!”

Tôi móc ra một xấp tiền mặt.

Ông chủ cúi đầu nhìn một chút, vẻ mặt hơi kỳ: “Người anh em, giở trò Âm Phủ gì đó?”

“Là sao?”

Tôi hơi khó hiểu.

Ông chủ không nhịn được nói: “Nhà cậu xài tiền Âm Phủ hả?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo