Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
“Em nghe nói là có tinh tặc đã tốn côn vào hạm đội Thâm Uyên khi chuẩn bị xuất phát, nên Sở nguyên soái đã tự mình điều khiển chiến hạm để truy kích chung.” Thụy Ân thì thầm nói với Lâm Tự: “Hạm đội vẫn đi bình thường, sau khi nguyên soái đánh tan tinh tặc thì bị tụt lại một đoạn, tốc độ cơ giáp đuổi không kịp hạm đội, vì thế đành đáp ở hành tinh Thủ Đô, chuẩn bị một tinh hạm khác, vừa lúc Thái Tử điện hạ mở tiệc, liền mới đến dự tiệc chung.”
“Ừm.” Lâm tự theo tiếng.
Thụy Ân phát hiện ánh mắt của cậu vẫn còn nhìn Heinrich, trong lòng không khỏi cảm khái, cho dù là một người không thích giao tiếp như Lâm lão sư, cũng sẽ bị tư thế oai hùng của Sở nguyên soái tư hấp dẫn.
Cậu ấy hưng phấn túm túm tay áo Lâm Tự: “Lâm lão sư, nhìn xem cảnh tượng này, có giống cảnh Moses rẽ biển được viết trong cuốn thần thoại cổ đại về trái đất mà chúng ta khôi phục dịch thuật không?"
Có lẽ giống đi.
Lâm Tự không để bụng lời Thụy Ân nói, giờ phút này trong mắt của cậu chỉ có một Heinrich.
Anh có mùi thơm quá đi.
Lâm Tự ngửi thấy mùi năng lượng tinh hạch trên người đàn ông đang đến gần, đối với một người đã bị bỏ đói bảy tám năm, mùi năng lượng tinh thạch quyến rũ đến mức làm eo cậu muốn nhũn ra.
Thế cho nên đến khi Heinrich đứng ở trước mặt Lâm Tự, cậu vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm anh, tầm mắt trắng trợ nhìn qua ngực, đầu vai, cổ áo của anh, ý đồ tìm được sự tồn tại của tinh hạch.
Heinrich đứng yên trước mặt Lâm Tự, hơi hơi mở miệng, lộ ra khe hở giữa hai làn môi mỏng, nhưng đột nhiên lại không biết phải nói gì.
Anh chưa từng thấy Lâm Tự như thế này—— tuy rằng bọn họ gặp nhau chỉ mới vài lần.
Một bộ lễ phục sạch sẽ tinh tươm thay thế những bộ trang phục giản gị thường ngày, mái tóc đen dài đến nửa đầu được chải gọn gàng, một số tóc được rũ trên bả vai, được cậu vén lên sau tai, lộ ra cả khuôn mặt và đôi mắt sáng.
Điều này như sự pha trộn giữa sự mỹ lệ và tuấn lãng làm tâm anh kinh động không thôi, thân hình thon gầy cùng gương mặt thêm vài nét bệnh vặt, hàng lông mi dài và dày khẽ run lên, tạo thành bóng mờ trên nhãn cầu.
Con ngươi màu xám vẫn được che phủ bởi lớp sương mù mờ ảo, nhưng màu sắc nhạt đến mức gần như trong suốt, khiến người ta có cảm giác kỳ lạ, nhất là khi bị đôi mắt này nhìn chăm chú.
Heinrich trong giây lát cảm thấy mình là mục tiêu của kẻ săn mồi, đôi mắt anh run lên.
Tất cả ánh mắt của khách khứa có mặt đang tập trung lại đây, có một số người nhận ra Lâm Tự, khẽ nói nhỏ với nhau.
Heinrich nghĩ Lâm Tự hẳn không thích người khác vây xem như vậy, nên quay đầu nói vài câu với Arnold đang đi theo mình, Arnold lập tức nhận lệnh sải bước đi vào đại sảnh để kích hoạt bầu không khí, kêu các vị khách không cần câu nệ, tự do hoạt động.
Chẳng bao lâu, phòng tiệc một lần nữa lại bao trùm trong tiếng trò chuyện ồn ào, nhưng lần này, trung tâm của cuộc trò chuyện chủ yếu là Heinrich Sở.
Heinrich cúi đầu, lại lần nữa đón nhận ánh mắt Lâm Tự, đối phương chỉ lùn hơn anh có một chút thôi.
“Chào cậu, Lâm tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt.”
“Buổi tối tốt lành, Sở nguyên soái.”
Lâm Tự sau khi trả lời, Heinrich không biết vì sao trầm mặc, cậu hiếm khi mở miệng nói chuyện: “Sở nguyên soái, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
……
“Vấn an.”
Arnold không có ở đây, hôm nay đi theo nguyên soái còn có hai vị sĩ quan lạ mặt đi theo phía sau, thần sắc rất là kính trọng, cũng không biết ý tực giác giúp nguyên soái của bọn họ giải vay, để cho Heinrich phun ra một câu đơn giản đến kỳ lạ.
Heinrich nói xong liền nhấp miệng, tựa hồ không hài lòng với câu trả lời vừa rồi của mình, lại bị Lâm Tự nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đó, cơ hồ muốn quay đi.
Nhưng bỗng nhiên Lâm Tự nở một nụ cười, không phải dối trá khách sáo, cậu cong lên đôi mắt, nụ cười từ tận đáy lòng, Heinrich chỉ thấy cậu cười khi ở bên cạnh Marianna, hiện tại vừa thấy ý định muốn quay đi cũng bị đá bay.
Chỉ có lúc này Thụy Ân đứng một bên há hốc miệng, hóa ra cơ mặt điều khiển nụ cười của thầy Lâm không bị hoại tử?
Rất nhanh cậu ấy đã ngăn lại ý đồ che miệng của mình, hy vọng nguyên soái đại nhân không phát hiện cậu ấy thất lễ.
Heinrich đúng là không phát hiện ra ngoài đứng sau lưng Lâm Tự, anh nhìn vào mắt Lâm Tự, cảm giác như thiên thể bị hố đen hấp dẫn, căn bản không thể trốn thoát.
Nhưng lúc này anh cũng không biết nên nói gì.
Heinrich · Sở là thanh kiếm bách chiến bách thắng của Đế Quốc, giống như sinh ra chính là vì chiến tranh và vinh quang của Đế Quốc.
Mỗi lần mở miệng, tựa hồ không phải cùng đồng nghiệp hoặc chính trị gia bàn đến tình hình chiến đấu một cách sát phạt, thì chính là ra lệnh không được phép cãi.
Giao tiếp bình thường và không có mục đích dường như đã xa vời trong cuộc sống của anh.
Anh có mục đích gì với Lâm Tự sao?
Muốn sinh con…… Không.
Lấy phản ứng theo bản năng trong nháy vừa rồi đã mạo phạm đối phương, Heinrich cảm thấy thật không thích hợp, nhưng vì sao khi anh phát hiện ánh mắt của Lâm Tự nhìn chằm chằm mình thì lại theo bản năng đi về phía cậu chứ?
Cũng may Lâm Tự đã chủ động trả lời: “Cảm ơn nguyên soái đã thăm hỏi, ngài mặc quân phục nhìn rất đẹp.”
“Đặc biệt là kim cài áo này, rất xứng với mái tóc bạc của ngài.”
Heinrich cúi đầu, nhìn cây kim cài áo trước ngực, anh lấy tay tháo nó xuống.
Đây là một viên đá quý màu bạc sáng ngời, được thiết kế đơn giản theo hình kim cương, không trang trí dư thừa, ngắn gọn, lạnh băng, mỹ lệ.
Heinrich cảm thấy nó xứng với đôi mắt xám của Lâm Tự hơn.
Vì thế anh vươn tay đưa nó cho Lâm Tự, chiếc kim cài áo bằng đá quý lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cậu: “Nếu Lâm tiên sinh thích, liền đưa cho tiên sinh, xem như quà nhận lỗi vì đã mạo phạm của tôi.”
Lúc này đến phiên Lâm Tự kinh ngạc, chẳng qua cậu muốn đổi sang một chủ đề khá thôi, định hỏi Heinrich là nhà thiết kế nào đã làm ra chiếc kim cài có gắn pha lê bên trong này, không nghĩ tới Heinrich trực tiếp đưa kim cài áo cho cậu luôn.
Mạo phạm? Heinrich đã mạo phạm cậu ở đâu?
Là anh đã tự ý đá bay cái cửa của cậu? Hay là câu chuyện cổ tích về con rồng và công chúa?
Nhưng Lâm Tự đâu có thấy vượt qua giới hạn gì đâu nhỉ.
-
Arnold theo lời nguyên soái tiếp tục yến hội, bảo mọi người đừng để ý đến anh nữa, nhưng đa số mọi người đều làm không được, ít nhất các chị em trong vòng các quý cô Omega vẫn còn dùng quạt che nửa mặt dưới của mình, nhìn lén bóng lưng của nguyên soái.
Một người hỏi: “Marianna, học sinh của cô biết nguyên soái đại nhân sao?”
Marianna hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu uống cạn ly rượu, giơ tay đặt ly lên đĩa của người phục vụ đi ngang qua, thay đổi một ly nước trái cây: “Chắc biết.”
Bà tiếp tục nhấp từng ngụm với vẻ khó chịu, bà không hiểu tại sao Heinrich lại liên tục đến gặp Lâm Tự, bà cũng biết học trò của mình không có hứng thú tham gia vào đấu tranh chính trị, Marianna luôn nổ lực che chở cậu khỏi vòng xoáy này, nhưng Heinrich xuất hiện lại phá hủy an bình.
“Kia… ngươi biết nguyên soái có năng lực như thế nào... hắn có ý định kết hôn không? Nếu có, nhóm tiểu thư công tử quý tộc có thể chuẩn bị thật tốt.”
Các Omega tập trung thành một vòng tròn, những giọng nói ồn ào trong phòng tiệc dâng lên như sóng, như làm khói bao trùm cả mái vòm làm người ngộp thở, Marianna cầm ly rượu nhìn về phía Lâm Tự, nhìn thấy cậu và Heinrich đứng ở phía trước cửa sổ, hình như đang nói cái gì đó.
Lâm Tự hiếm khi nở nụ cười như thế, Marianna cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng vừa thấy Heinrich vươn tay mà bên trong có một quang huy đá quý lóe sáng, lại nhìn vẻ mặt không thể hiện cảm xúc gì của Heinrich, theo bản năng bà thấy vị nguyên soái này thật xum xoe.
Mới đầu Marianna muốn nổi nống, vốn định nói với đám người ở đây nguyên soái rất không được, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, cuối cùng bỏ qua, sau đó uống thêm một ngụm nước.
“Không nên cứ nhìn chằm chằm vào nguyên soái, có rất nhiều Alpha đang ở tuổi phù hợp mà,” Nước ép vào miệng, có chút đắng trong vị ngọt và chua “Không cần tự làm mình xấu hổ…… Phốc ——”
Mới nói được một nửa, Marianna đột nhiên phun ra một bụm máu, sau khi chất lỏng từ miệng đi vào thực quảng, cơn đau quặn rát ở bụng gần như bùng phát ngay lập tức.
Đôi mắt của Marianna chuyển sang màu đen, sự cứng ngắc và cơn đau lập tức lan truyền theo các mạch máu khắp cơ thể, cái ly trong tay bà không thể cầm vừng mà rơi xuống đất, vỡ tan và bắn tung tóe.
Nhóm quý phú nhân thấy máu tươi sợ đến mức kinh hãi hét chói thai, liên tục lui về phía sau, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh trong giây lát, sự chú ý của mọi người bị hấp dẫn, sau đó tiếng hét liên tục truyền đến.
Trần Tĩnh Sơn nhìn thấy bụng Marianna run rẩy, đôi vai cuộn lên rồi gục xuống, ông nôn nóng đẩy nhóm khách khứa đang vây quanh, ông lướt ra khỏi đám đông, bắt được vợ mình: “Marianna! Marianna! Cố lên em, bác sĩ? Bác sĩ đâu!”
Trần Tĩnh Sơn quỳ trên mặt đất, thất thố ôm lấy vai Marianna, cố gắng lắc người trong ngực mình, vì cơn đau mà làm hơi thở của Marianna trở nên khó khăn, bà há mồm muốn nói chuyện, nhưng cổ họng lại trào ra máu tươi.
Trần Tĩnh Sơn khủng hoảng muốn dựng Marianna thẳng dậy, để tránh máu tươi tràn lên yết hầu.
Tiếng động bất thường làm gián đoạn cuộc trò chuyện giữa Heinrich và Lâm Tự ở phía xa.
Bóng dáng của hai người được ánh đèn trong đại sảnh phản chiếu trên cửa kính, trên nền mờ ảo là đám đông đang sợ hãi và chen chúc lẫn nhau.
Lâm Tự nghe được có người kêu tên của Marianna, cậu quay đầu nhìn lại, tầm mắt nhìn lướt qua khoảng trống giữa đám người đang kích động.
Chỉ thấy Marianna ngã xuống đất, hô hấp mỏng manh, váy trắng nhuộm đỏ bởi máu, mái tóc vàng được quấn gọn gàng đã bị xõa tung, Trần Tĩnh Sơn đang ôm vợ, vẻ mặt suy sụp, bộ quân phục trắng tinh của ông cũng dính đầy máu, không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nó nữa.
Đầu óc của Lâm Tự ngây ngốc trong giây lát, tay dừng lại giữa không trung, không nhận chiếc kim cài Heinrich đưa cho.
Heinrich tay ngừng ở giữa không trung, Bề mặt cắt mịn của viên đá quý trong tay anh phản chiếu khung cảnh dưới ánh sáng, một điểm đen nhỏ trên bề mặt cắt nhanh chóng phóng to, hình dáng bén nhọn dần dần trở nên rõ ràng..
Gần như ngay lập tức, Heinrich lao tới và đẩy Lâm Tự ngã xuống đất, viên đá quý màu xám bạc bị vứt lên giữa không trung, một viên đạn va chạm với viên đá quý biến nó những mảnh nhỏ.
Tiếng súng vang lên khiến Lâm Tự tỉnh táo trở lại, tiếng súng cũng làm những quan khách có mặt kinh hãi, tiếng thét chói tai nhanh chóng lan truyền khắp đại sảnh.