Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Ra khỏi phòng VIP, tôi cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn.


Sau khi nhắn tin chào Cố Hạo, tôi đi thẳng ra cửa quán bar.


Đêm đông, một giờ rưỡi sáng, đường phố vắng bóng người.


Để không bị phát hiện, tôi cố tình đi xa hơn một chút rồi mới gọi taxi.


Ánh mắt liếc thấy một bóng người cao lớn đang đi về phía tôi, giác quan như được phóng đại, tim tôi đập ngày càng nhanh, theo bản năng tôi muốn bỏ chạy.


Nhưng người đàn ông kia đã sải vài bước chân, túm lấy tay tôi.


Do quán tính, tôi loạng choạng ngã vào vòng tay anh ta.


"Cô Tô..." Giọng nói trầm ấm mà mê hoặc của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu tôi, "Lại muốn chạy à? Đã năm năm rồi, em nên chịu trách nhiệm với tôi đi chứ."


Đầu óc tôi như bị một vật nặng giáng xuống, vang lên một tiếng nổ lớn.


Tôi ngẩng đầu lên, giả vờ ngây ngô: "Cận tiên sinh, anh nói gì thế, tôi không hiểu gì cả."


Cận Bắc Tiêu nhìn tôi, đột nhiên bật cười.


Dưới ánh đèn đường, khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, đôi môi đỏ mọng. Dù cười lên, anh vẫn mang vẻ cao ngạo và cấm dục.


Anh cúi thấp người, ghé tai tôi khẽ nói: "Sao cô Tô lại có trí nhớ kém thế? Đêm hôm đó, em cũng mặc chiếc váy này mà."


"Váy nào? Chiếc này á? Váy này tôi mua từ đồ cũ về đấy."


Tôi nuốt nước bọt, đầu óc đang quay cuồng tìm cách thoát thân thì cứu tinh cuối cùng cũng đến.


Tôi nhìn thấy Cố Hạo đang từ từ chạy đến, hào hứng vẫy tay với anh ta, rồi lùi lại một cách vô tình để tránh xa Cận Bắc Tiêu.


"Cố Hạo, sao cậu lại đến đây?" Tôi cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nép sau lưng Cận Bắc Tiêu.


Nhưng tôi đã quên mất, Cố Hạo là một tên ngốc từ bé, trừ chuyện làm ăn ra thì chẳng biết gì cả.


Thảo nào mẹ anh ta lại nói khi anh ta khởi nghiệp lần đầu, phải để tôi trông chừng.


Anh ta dừng lại cách tôi ba bước, săm soi tôi từ trên xuống dưới:


"Lúc nãy tôi nói cậu muốn đi, Cận tiên sinh bảo sợ cậu đi một mình nguy hiểm, đặc biệt ra tiễn cậu. Tôi còn nói cậu dũng mãnh thế, chắc chắn chẳng có chuyện gì."


Cận Bắc Tiêu quay người lại, thú vị nhìn tôi:


"Cố tổng nói cô Tô rất dũng mãnh?"


"Tất nhiên rồi, hồi cô ấy hai mươi tuổi đi bar, còn với... ứ ừ..."


Tôi lao lên bịt miệng anh ta: "Cậu muốn hại chết tôi à?"


Tôi quay người Cố Hạo lại, đá vào mông anh ta một cái, bảo anh ta mau cút về.


Một luồng khí lạnh từ phía sau xộc vào tận xương tủy, giọng của Cận Bắc Tiêu vang lên:


"Cô Tô, chuyện Cố tổng còn chưa quên, chắc em cũng chưa quên đâu nhỉ?"

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo