Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Tôi cố ý vẩy tay, nước bắn vào người anh ta.


"Tại sao tôi lại không đến được chứ?"


"Nơi cô nên đến nhất," giọng anh ta đầy mỉa mai, "là quán bar."


Thì ra vẫn còn thù hận.


Năm đó, sau khi nhìn thấy bài đăng của tôi trên Zalo, anh ta lập tức lên tiếng chỉ trích tôi.


Thậm chí còn đăng bài trên diễn đàn trường, dẫn dắt mọi người bắt nạt tôi.


May mắn thay, Cố Hạo tuy hơi ngốc nghếch, nhưng vào lúc quan trọng vẫn rất hữu dụng. Anh ta lập tức làm chứng, đăng chuyện Chu Minh quấy rối tôi lên, rồi dẫn theo nhiều bạn học làm chứng.


Tôi mới thoát được vụ bắt nạt đó.


Người như Chu Minh điển hình cho kiểu "không có được thì hủy hoại".


Tôi nói: "Quán bar thì sao? Nhà hàng Tây thì sao? Anh cho rằng những người đến quán bar đều thấp kém hơn sao? Hay anh nghĩ mình cao sang lắm? Anh còn chẳng bằng một tên tự luyến."


Gân xanh trên trán Chu Minh nổi lên.


"Đương nhiên tôi cao sang hơn cô. Cô là loại người gì chứ? Tôi thèm gì một người phụ nữ tùy tiện lên giường với đàn ông hoang dã?


"Ha." Tôi cười một tiếng, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, "Anh không phải hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa có ai thích chứ? Chưa nếm trải bao giờ à?"


Mặt anh ta đỏ bừng ngay lập tức.


"Tô Kiều Y, cô thật vô liêm sỉ. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã từng thích cô. Cô biết tôi đang làm việc ở đâu không? Cận thị."


"Cận thị của Cận Bắc Tiêu?" Tôi hứng thú.


Anh ta thấy thái độ của tôi thay đổi, đột nhiên trở nên kiêu ngạo: "Cả đời này cô cũng không thể bước chân vào đó đâu. Cận thị là công ty công nghệ lớn nhất ở Kinh đô đấy."


Tôi "à" một tiếng thật dài.


Phía sau có tiếng bước chân, Cận Bắc Tiêu đi đến bên cạnh tôi, liếc nhìn Chu Minh, rồi cúi đầu, khẽ nói:


"Có cần tôi giúp em ra oai không?"


Tôi lắc đầu: "Sân nhà của tôi, tôi tự tìm."


Chu Minh thấy Cận Bắc Tiêu mà không có phản ứng nào của cấp dưới, hẳn là người ở tầng dưới, không đủ tư cách để gặp.


Tôi lại nhìn anh ta: "Lương tháng của anh bao nhiêu?"


"Tám nghìn NDT sau thuế!"


Anh ta thực sự rất tự tin, tôi nói: "Còn không bằng số lẻ của tôi."


"Sao có thể?!" Anh ta nhìn Cận Bắc Tiêu, lại có dũng khí, "Chắc chắn cô dựa vào đàn ông bao nuôi. Tất nhiên tôi không thể bằng cô được. Dù sao tôi cũng sống ngay thẳng."


"Tôi không có được bao nuôi."


Nhớ lại chuyện anh ta dẫn dắt bạn học bắt nạt tôi, tôi thấy buồn cười, không muốn phí lời nữa, quay người định đi.


Đột nhiên nhớ ra điều gì, tôi quay đầu lại: "À phải rồi, tôi có 40% cổ phần ở Cố thị. Cận thị của các anh vừa trở thành đối tác của chúng tôi. Hy vọng lần sau có thể gặp anh ở Cận thị nhé."


Sắc mặt Chu Minh lập tức tái mét.


Trở lại phòng riêng, đĩa salad rau củ đã gần hết, bít tết vẫn còn một miếng.


Có vẻ như nhân lúc tôi ra ngoài, Cận Bắc Tiêu cũng đã sống thật với bản thân rồi.


Tôi vừa định ngồi xuống, đã bị anh ta ôm ngang eo.


"Cô Tô khí phách như vậy, sao không nói là mong được gặp tôi ở Cận thị?"

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo