Tỉnh Dậy Có Chồng - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
11
 
Tin tốt thì chẳng mấy ai biết, tin xấu lại bay khắp nơi.
 
Ngày hôm sau, chuyện tôi tan ca bị hai anh chàng đẹp trai “đại chiến vì tình” đã lan khắp công ty.
 
Ai nhìn thấy tôi cũng phải cảm thán một câu “sức hút lớn ghê”, ngay cả vị quản lý mới đến cũng tỏ ra “vừa gặp đã si mê” tôi.
 
Nhưng vết thương nơi khóe môi của Hứa Niệm lại khiến tôi khó mà biện minh, chữ “tra nữ” chỉ còn thiếu khắc thẳng lên trán tôi thôi.
 
May mà sau trận đòn hôm qua, Hứa Niệm cũng không dám đến tìm tôi gây sự nữa.
 
Không ngờ đè được một người, thì người kia lại càng ngang ngược hơn.
 
Buổi chiều, Ôn Tử Hàn xách hẳn 50 cốc Starbucks đến công ty tôi, ngang nhiên nói muốn phát quà.
 
Đồng nghiệp không biết anh là ai, cậu nhóc này lập tức vòng tay ôm lấy tôi:
 
“Hôm nay là kỷ niệm một ngày yêu nhau của tôi và Tiểu Tử, mua cà phê về chung vui.”
 
Ánh mắt mọi người lập tức đổi khác, cộng thêm mấy lời đồn đoán, trong lòng chắc đều nghĩ: đây chính là “người chiến thắng” đang ra mặt thị uy.
 
Tôi kéo anh ra chỗ không có ai, véo mạnh vào hông:
 
“Ai đồng ý yêu anh chứ, còn nữa, sao anh tự tiện mò tới đây!”
 
“Địch tình đã ẩn nấp ngay trong công ty em, ngồi yên chịu c/h/ế/t đâu phải phong cách của tôi.”
 
Ôn Tử Hàn nhíu mày, “Hơn nữa, dùng xong liền vứt bỏ cũng không phải đức tính tốt. Em nên có trách nhiệm với tôi, nếu không tôi méc mẹ đấy.”
 
Lại còn “mẹ chúng ta”… đúng là mặt dày có chuẩn bị.
 
Đúng lúc đó, Hứa Niệm nghe thấy tiếng ồn từ cửa bước ra, sắc mặt sa sầm khi thấy Ôn Tử Hàn.
 
Ngược lại, Ôn Tử Hàn chẳng hề bày ra dáng vẻ căng thẳng như hôm qua, cầm cốc cà phê bước đến:
 
“Anh Hứa, chuyện hôm qua mong anh đừng để bụng. Sau này mong anh chiếu cố thêm cho A Tử nhà chúng tôi.”
 
Khả năng đổi mặt trong nháy mắt này làm tôi trợn tròn mắt.
 
Hứa Niệm mặt tái mét, nhận lấy cốc cà phê, xoay người đóng sầm cửa lại.
 
Tôi nghiêm giọng:
 
“Anh nói anh không quen Hứa Niệm cơ mà.”
 
“Tôi không quen thật.” Ôn Tử Hàn nhếch môi, “nhưng anh ta biết tôi.”
 
Tôi cau mày, chỉ nghe anh thản nhiên thốt ra:
 
“Năm đó anh ta ngoại tình, chính tôi là người gửi tin nhắn cho em.”
 
Tôi: “?!!”
 
Năm ấy, khi tôi phát hiện Hứa Niệm qua lại với đàn em, tất cả bắt đầu từ một tin nhắn lạ.
 
Trong đó có hai tấm ảnh anh ta và cô gái kia ôm nhau.
 
Chỉ là lúc ấy cú sốc quá lớn, tôi đã quên mất chuyện tin nhắn đến từ ai. Ai ngờ, hóa ra lại chính là Ôn Tử Hàn.
 
Khi tôi năm cuối đại học, Ôn Tử Hàn mới chỉ là sinh viên năm nhất.
 
Nói cách khác… “Anh đã biết tôi từ năm nhất? Sao tôi chẳng có chút ấn tượng nào?”
 
Ôn Tử Hàn hừ khẽ mấy tiếng, chẳng thèm trả lời tiếp.
 
Cậu ta vẫn vậy, chuyện gì cũng nói lưng chừng.
 
Tôi tức mình, đá cho anh một phát, kết quả bị anh ép sát vào tường, làm hẳn một cú kabe-don khiến tim tôi nhảy loạn.
 
“Em nói tôi là kẻ lừa đảo, rõ ràng chính em mới là đại lừa đảo.”
 
Bỏ lại câu ấy, anh quay người bỏ đi.
 
Để mặc tôi đứng đó, tim cứ đập dồn dập, không ngừng nhớ lại quãng thời gian trước kia… chẳng lẽ tôi thực sự đã làm gì “tổn thương mầm non của Tổ quốc” này sao?
 
Vượt qua ranh giới cuối cùng rồi, giờ đây Ôn Tử Hàn tối nào cũng chủ động sang nhà tôi ngủ.
 
Trước kia còn giả vờ nằm sofa, giờ thì mặc áo ngủ của tôi rồi chui thẳng vào giường, kéo thế nào cũng không ra.
 
“Tôi vẫn còn giận chuyện anh lừa tôi đấy, chưa nói rõ ràng đâu.”
 
Đêm đó là ngoài ý muốn, dù có là do tôi hồ đồ, tôi cũng thề sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa.
 
Không ngờ tên này lại đáp:
 
“Đến bây giờ em vẫn chưa nhớ ra tôi là ai, tôi cũng đang giận em đấy.”
 
Đã giận tôi thì sao không c/ú/t đi!
 
Tôi còn chưa kịp nổi nóng, anh đã nói tiếp:
 
“Thế nên chúng ta huề nhau, coi như công bằng.”
 
Có thể tính toán kiểu này à?!
 
Rồi Ôn Tử Hàn chẳng khác nào con gấu to, giữ chặt lấy tôi.
 
Dù sao thì anh cũng luôn có cách đánh lạc hướng sự chú ý của tôi.
 
12
 
Thực ra, trong chuyện tình cảm, tôi chẳng hề phóng khoáng như bề ngoài mình thể hiện.
 
Hai lần bị phản bội ít nhiều đã ảnh hưởng đến cách tôi nhìn nhận tình yêu. Tôi chưa từng nghĩ sẽ đi đến cuối cùng với Ôn Tử Hàn, nhất là khi anh từng có “tiền án” lừa dối tôi.
 
Tôi không tin anh, và tôi nghĩ anh cũng cảm nhận được điều đó.
 
Ví dụ, sau khi chúng tôi làm hòa, ngoài chuyện lúc đầu tò mò hỏi anh rốt cuộc quen tôi từ bao giờ, tôi gần như chẳng mấy khi chủ động tìm hiểu thế giới riêng của anh.
 
Đến khi phát hiện anh chẳng có ý định nói ra, tôi thậm chí cũng chẳng buồn hỏi thêm.
 
Có lẽ “quan điểm hôn nhân” mà mẹ tôi luôn nhắc nhở vẫn còn tác động. Tận sâu trong lòng, tôi vẫn khó tin rằng một người ưu tú như Ôn Tử Hàn lại có thể thật lòng thủy chung với tôi.
 
Ngày cứ thế trôi đi, nhắm mắt, bịt tai, mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua.
 
Một ngày, Ôn Tử Hàn đột nhiên hỏi:
 
“Tiểu Tử, em chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với tôi phải không?”
 
Tôi nhíu mày:
 
“Đừng nhắc đến kết hôn, cứ nhắc là tôi lại nhớ đến cái giấy kết hôn giả kia. Với lại, anh còn trẻ thế, sao suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện cưới xin.”
 
Người khác thì sợ ế, anh thì lại “sợ không cưới được”.
 
Sau hôm đó, anh đặc biệt bám lấy tôi. Sáng tối đều đặn gọi hai cuộc điện thoại chào hỏi, có chuyện nhỏ xíu cũng phải chia sẻ với tôi qua WeChat.
 
Nào là cơm căng tin khó nuốt, nào là anh ném được cú ném ba điểm đẹp mắt, thậm chí cả chuyện thầy hướng dẫn hắt xì một cái làm nước bọt bắn đầy mặt anh… cũng phải kể cho tôi nghe.
 
Hoàn toàn chẳng còn bóng dáng của cậu nhóc lạnh lùng khi mới gặp.
 
Tôi hơi không quen với sự thay đổi đó. Lúc trò chuyện với bạn bè, tôi kể lại mấy hành vi của Ôn Tử Hàn, ai ngờ bị cho là đang khoe khoang. Cuối cùng còn bị buông một câu chua chát:
 
“Chắc cậu em này không có cảm giác an toàn thôi.”
 
Ôn Tử Hàn ở bên tôi, mà lại thiếu cảm giác an toàn ư?
 
Tôi không tin vào điều đó.
 
Bởi xét về mọi mặt, rõ ràng Ôn Tử Hàn mới là người “ưu thế” hơn.
 
Nhưng nói thật, tôi lại thích sự thay đổi này của anh. Từ Hứa Niệm đến Liễu Thanh Tùng, họ đều mang theo kiểu gia trưởng, hoàn toàn không thích tôi xen vào chuyện của họ.
 
Còn sự “báo cáo chi tiết” của Ôn Tử Hàn, lại khiến tôi cảm thấy một sự an tâm lạ lẫm.
 
Tháng 6, Ôn Tử Hàn tốt nghiệp, nhất quyết kéo tôi đến tham dự lễ tốt nghiệp của anh.
 
Tôi chẳng còn cách nào khác, đành xin nghỉ nửa buổi để đi làm “phụ huynh”.
 
Hội trường chật kín, tôi – một cô gái trẻ tuổi – ngồi giữa một đám phụ huynh toàn bác trai bác gái, dõi theo hiệu trưởng lần lượt gỡ tua cho sinh viên.
 
Phải công nhận, giữa cả đám sinh viên, Ôn Tử Hàn nổi bật nhất. Anh đứng thẳng tắp, sáng sủa chẳng khác nào một mầm non xanh mướt.
 
Tôi cũng như bao người khác, giơ điện thoại ra chụp lia lịa, trong lòng dâng lên một niềm tự hào khó tả.
 
Đến khi mọi sinh viên đều đội mũ tốt nghiệp xuống sân, chỉ còn lại một mình Ôn Tử Hàn trên bục.
 
“Kính thưa các vị lãnh đạo, thầy cô, các bạn và phụ huynh. Hôm nay tôi rất vinh hạnh được đại diện sinh viên tốt nghiệp lên phát biểu…”
 
Không ngờ anh còn là sinh viên tiêu biểu được chọn phát biểu trong buổi lễ.
 
Trên bục, gương mặt trẻ trung sáng ngời. Tôi chợt nhớ lại lần đầu gặp gỡ đầy buồn cười của chúng tôi, chỉ thấy như mơ hồ xa xăm.
 
Thời gian trôi nhanh trong giọng nói của anh. Tôi giơ điện thoại ghi lại khoảnh khắc này.
 
Đến gần cuối, anh đột nhiên nói:
 
“Hôm nay, tôi muốn xin lỗi các thầy cô, vì tôi muốn dành chút thời gian cuối cùng này để cầu hôn người con gái tôi yêu.”
 
Tiếng hò reo vang dậy, tim tôi đập loạn, mắt mở to không tin nổi.
 
“Duyên phận giữa tôi và cô ấy bắt đầu không hề lãng mạn, mà từ một vụ t/a/i n/ạ/n xe.”
 
Tai nạn xe?
 
Tôi bụm miệng, trong đầu chợt lóe lên ký ức.
 
Năm lớp 9, cha mẹ tôi đi du lịch, trên đường về gặp t/a/i n/ạ/n xe khách.
 
Khi tôi đến bệnh viện, có một cậu bé lẻ loi ngồi trước cửa phòng ICU, đôi mắt ngấn lệ.
 
Tôi đã cùng cậu trải qua tháng ngày khó khăn nhất. T/a/i n/ạ/n ấy cướp đi cha tôi, và mẹ cậu.
 
Sau đó, bận rộn lo liệu mọi chuyện cùng mẹ, tôi dần quên mất cậu bé có cùng nỗi đau ấy.
 
Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm hơn. Ngay hôm anh gặp mẹ tôi, anh cố ý nói mẹ mất sớm.
 
Cũng đáng lẽ tôi phải nhận ra từ lúc mẹ thay đổi thái độ sau khi trò chuyện riêng với anh.
 
Thì ra, chỉ có tôi là chưa từng nhớ lại.
 
Ôn Tử Hàn vẫn tiếp tục:
 
“Tôi đã tìm cô ấy rất lâu mà không gặp.
 
Khi tưởng chừng sẽ chẳng bao giờ gặp lại, thì ở đại học, chúng tôi vô tình chạm mặt.
 
Nhưng khi ấy bên cô đã có người.
 
Tôi không dám làm phiền, chỉ lặng lẽ dõi theo, giống như khi ở cửa phòng ICU, cô đã từng lặng lẽ dõi theo tôi.”
 
Giọng anh trầm xuống, từng mảnh ký ức như ghép thành bức tranh, khiến mắt tôi nhòe đi.
 
Anh dừng lại một thoáng, rồi nói tiếp:
 
“Tôi đã giúp cô thoát khỏi gã tồi, nhìn cô dần bước ra khỏi bóng tối, bắt đầu mở lòng thử yêu.
 
Từ đầu đến cuối, tôi vẫn chẳng dám tiến lên. Cho đến hôm chúng tôi gặp lại trước quán bar, lúc đó cô vừa chia tay lần hai.
 
Một ý nghĩ bỗng lóe lên: Tại sao không phải là tôi?
 
Nếu những người khác đều không biết trân trọng cô, vậy thì người ở bên cạnh cô, tại sao không thể là tôi?
 
Khoảnh khắc đó, tôi đã quyết định, tôi phải theo đuổi cô, bằng bất cứ cách nào.”
 
Vậy nên, đêm hôm đó, anh mới lấy cuốn “giấy kết hôn” mua vội dưới gầm cầu để “lừa” tôi về.
 
“Tiểu Tử, em nguyện ý lấy tôi chứ?”
 
Đến lúc anh nói xong, mắt tôi đã nhòa ướt, chẳng còn thấy rõ dáng anh nữa.
 
Khi đám đông tan hết, Ôn Tử Hàn bước đến, rút từ ngực ra hai cuốn sổ hộ khẩu:
 
“Hôm nay trời đẹp, hay là mình đi đăng ký kết hôn nhé.”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo