Chương 4
7
Ban ngày đi làm, đầu óc tôi cứ treo ngược cành cây, liên tục điền sai mấy tờ báo cáo.
Chiều, tôi gửi WeChat cho Ôn Tử Hàn, hẹn ăn tối, định nhân cơ hội này “nói rõ mọi chuyện”.
Anh ta còn chẳng biết tôi đã phát hiện vụ giấy đăng ký kết hôn, thoải mái gửi lại một sticker “tuân lệnh”, rồi tự nhiên thêm câu:
“Tan làm chờ tôi, tôi đến đón.”
Nhìn thấy dòng chữ đó, lòng tôi hơi rối. Thời gian qua, giữa chúng tôi đã ngầm hình thành nhiều thói quen, không thể chỉ xem nhau như người xa lạ nữa.
Ôn Tử Hàn đẹp trai, không thiếu tiền, lại còn trẻ, mười người như tôi cũng chẳng xứng với anh. Nói anh vừa gặp đã yêu thì chắc chắn tôi không tin.
Thế thì tại sao phải lấy giấy tờ giả lừa tôi? Chẳng lẽ chỉ để xem tôi phát hiện được lúc nào?
Quá vô nghĩa!
Cuối cùng cũng tan ca, tôi dọn đồ thật nhanh lao ra ngoài, còn chưa kịp đến cửa đã bị ông Trương – trưởng phòng – giữ lại:
“Tiểu Từ, đến đúng lúc, tổng bộ mới điều một đồng nghiệp xuống, ngày mai sẽ thay tôi đảm nhận chức vụ. Sau này hai người hợp tác nhiều, để tôi giới thiệu trước.”
Tôi bực bội. Ai lại chọn đúng lúc tan ca để ra mắt chứ!
Ngẩng đầu lên, lại đụng phải gương mặt quen thuộc mà xa lạ.
“Tiểu Tử, lâu rồi không gặp.”
Là Hứa Niệm.
Ông Trương kinh ngạc:
“Ơ, hai người quen à?”
Hứa Niệm gật đầu:
“Chúng tôi là… bạn cũ.”
Bạn cũ?
Hừ.
Tôi cúi đầu che đi nụ cười giễu cợt, chỉ chào lấy lệ rồi bỏ đi.
Vừa ra khỏi tòa nhà, phía sau đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
“Tiểu Tử, chúng ta nói chuyện đi.”
Bàn tay phải bị ai đó giữ chặt, giọng Hứa Niệm thấp hèn như rơi xuống cát bụi:
“Năm phút thôi, xin em.”
Tôi không đáp, anh ta cũng không buông.
Tôi không nghĩ chúng tôi đã chia tay lâu thế rồi mà còn gì để nói.
Chưa kịp mở miệng, bên cạnh bỗng nổi lên một trận cuồng phong, còn chưa kịp nhìn rõ thì Hứa Niệm đã bị đánh ngã xuống đất.
“Ôn Tử Hàn?”
Anh như không nghe thấy tôi, mắt đỏ hoe, còn định xông lên đánh thêm, bị tôi chặn lại:
“Anh làm gì vậy?”
Lúc này Ôn Tử Hàn chẳng khác nào con thú nhỏ bị chọc giận, gầm lên với tôi:
“Còn định làm gì với nhau nữa hả!”
Tôi đoán chắc anh hiểu lầm quan hệ giữa tôi với Hứa Niệm.
Nhìn dáng vẻ tức tối ấy, tôi lại thấy buồn cười. Rõ ràng hôn nhân này là giả, vậy mà anh nhập vai thật sâu.
Tôi vừa định nói thì Hứa Niệm đã chống người đứng lên, lưỡi khẽ đẩy vết thương trên mặt:
“Ôn Tử Hàn?”
Anh ta lại nhìn tôi:
“Giáo sư Vương nói người ở bên em… chính là Ôn Tử Hàn?”
Tôi vừa ậm ừ một tiếng, Hứa Niệm như bị quỷ nhập, cũng lao đến đánh Ôn Tử Hàn. Hai người lập tức quấn vào nhau.
Tôi hoàn toàn không ngờ đến cảnh này, trước đó còn chẳng biết hai người từng quen.
Nhìn họ đánh nhau kịch liệt, tôi theo bản năng lùi lại vài bước.
Một là bạn trai cũ từng bị tôi bắt quả tang ngoại tình với đàn em, một là “ông chồng giả” bị tôi phát hiện dùng giấy đăng ký giả.
Nắm đấm vô tình, lỡ vung trúng mặt tôi thì oan ức biết bao.
Dù sao kẻ nào bị thương thì tôi cũng chẳng thiệt.
Tôi còn đang thầm đoán ai sẽ thắng, thì bảo vệ công ty đã lao đến trước.
Ôn Tử Hàn trẻ khỏe, thể lực chiếm ưu thế, chỉ bị rách môi, còn lại không sao.
Hứa Niệm thì thảm hại, đến kính mắt cũng bay mất.
“Chồng cô đánh nhau, cô cứ đứng đó xem kịch vui à?”
Giọng Ôn Tử Hàn trầm thấp, ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Rõ ràng cậu nhóc này cố tình nói thế. Quả nhiên, Hứa Niệm nghe xong liền nổi điên:
“Cậu nói gì? Sao Tiểu Tử có thể là…”
Ôn Tử Hàn liền rút từ ngực ra cuốn sổ đỏ nhỏ, quơ nhanh trước mặt Hứa Niệm:
“Chúng tôi đã đăng ký, quan hệ này được pháp luật bảo hộ. Cảnh cáo anh, đừng xen vào hôn nhân người khác.”
Câu nói ấy quả thực khiến Hứa Niệm chấn động, anh ta loạng choạng, quay sang nhìn tôi như muốn xác nhận thật giả.
Tôi nghĩ một lúc, rốt cuộc vẫn thấy phiền Hứa Niệm hơn, nên không vạch trần Ôn Tử Hàn, chỉ cộc cằn hỏi:
“Đánh xong chưa? Đánh xong thì đi.”
Nói rồi tôi quay lưng bỏ đi.
Ôn Tử Hàn dường như được khích lệ lớn, khóe môi cong lên, nhanh chóng đuổi kịp, khoác tay qua vai tôi.
“Nặng quá.”
Tôi hất xuống.
Anh không chịu:
“Tôi bị thương mà.”
Rồi cố tình dồn hết trọng lượng lên người tôi, hai tay vòng ra sau ôm chặt, nhốt cả tôi trong ngực, nửa đùa nửa ép bước về phía trước.
Bộ dạng này, y hệt con cún Golden nhà tôi hồi bé, mỗi lần lười biếng lại bám chặt chẳng buông.
8
Trên đường đến nhà hàng, tôi dần bình tĩnh lại.
Từ mấy câu đối thoại ngắn ngủi giữa Ôn Tử Hàn và Hứa Niệm vừa rồi, tôi nghe ra được — hai người họ vốn quen biết nhau từ trước.
Tôi bắt đầu hoài nghi, hôm đó khi tôi say, có lẽ không phải lần đầu Ôn Tử Hàn gặp tôi. Có thể chúng tôi từng quen nhau từ lâu.
“Ôn Tử Hàn, trước đây chúng ta từng gặp rồi đúng không?”
Đôi mắt anh sáng lên:
“Em nhớ ra rồi à?”
“Ở đâu?”
Tôi gặng hỏi, ánh mắt anh thoáng tối lại, sau đó lại trở về dáng vẻ cà lơ phất phơ, ngón tay gõ nhịp trên bàn:
“Trong mơ.”
“Tôi nghiêm túc, anh nói cho đàng hoàng.”
Có lẽ Ôn Tử Hàn không muốn tiếp tục chủ đề này, anh nghiêng người dựa lưng vào ghế, lười biếng cất giọng:
“Chồng em vừa vì em mà đánh nhau đến sống c/h/ế/t, em chẳng buồn hỏi han, lại lập tức chất vấn tôi. Em định bụng gì thế?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh hai giây, rồi cúi đầu, chậm rãi lấy cuốn giấy đăng ký kết hôn mà anh đưa ra trước đây từ trong túi xách.
“Cái này… là giả đúng không?”
Tôi thở dài, bỗng thấy mọi chuyện thật vô vị, vò mái tóc rối tung:
“Thôi bỏ đi, chuyện của anh tôi cũng chẳng muốn biết nữa. Ôn Tử Hàn, sau này chúng ta đừng gặp lại nữa.”