1
Mối tình đầu của chồng tôi – **Tô Thụ** – gửi tới một tấm ảnh.
Trên cổ tay loang lổ vết m/á/u đỏ tươi.
“Tô Thụ, anh thật sự không cần em nữa sao?”
Tiếc là cô ta rời khỏi Tô Thụ quá sớm, không hiểu rõ anh chút nào.
Dấu vết photoshop lộ liễu đến mức, đừng nói là Tô Thụ làm nghề thiết kế, ngay cả tôi cũng nhìn ra.
Tôi bỗng nảy ý, giả vờ yếu ớt, ngã vào lòng anh: “Tô Thụ, anh đừng cần em nữa, đi tìm cô ấy đi. Cô ấy vì anh mà ngay cả mạng sống cũng dám vứt bỏ.”
Tô Thụ ôm tôi dậy khỏi ngực mình: “Cũng là diễn trà xanh, sao em diễn thì khiến người ta thấy dễ chịu, còn cô ta thì ghê tởm đến vậy?”
Câu hỏi này tôi chẳng biết phải trả lời thế nào.
Nhưng Tô Thụ vốn không phải kiểu người im lặng chịu đựng.
Kẻ địch đã đánh thẳng tới cửa, anh không ra tay, tôi còn chỗ đứng nào sao?
“Có thời gian rảnh thì nên trau dồi kỹ thuật photoshop đi, nhìn cái tay kìa, vừa thô vừa cứng, photoshop cũng không biết chỉnh cho đẹp hơn à?”
Sau khi bấm gửi, cả đêm bên kia không trả lời thêm gì nữa.
Tôi và Tô Thụ quen nhau từ thời đại học.
Khi ấy tôi đã biết anh từng có mối tình đầu.
Họ đến với nhau khi gia đình Tô Thụ nghèo khó.
Cha anh qua đời vì bệnh, tài sản tích góp bao năm cũng vì phá sản mà đem trả nợ hết.
Đối với mối tình đầu – Điền Mịch – anh nhiều hơn cả là sự cảm kích.
Cho dù sau này Điền Mịch không kìm nổi cám dỗ, đi theo một công tử nhà giàu ra nước ngoài.
Tô Thụ vẫn không quên rằng, vào thời điểm khó khăn nhất, người ở bên anh chính là cô ấy.
Anh vẫn giữ liên lạc, chỉ để chờ ngày có cơ hội gặp lại, có thể lấy tiền bạc để bù đắp ân tình đó.
Thế nhưng, Điền Mịch vừa mới trở về nước vài ngày, đã hoàn toàn phá hỏng hình ảnh tốt đẹp trong lòng Tô Thụ.
Vừa về, cô ta đã tìm đến anh.
Tô Thụ nói rất rõ, anh sắp kết hôn với tôi.
Còn gửi luôn thiệp mời cho cô ta.
Vậy mà cô ta vẫn chạy tới gây rối trong đám cưới.
Ngay trong hôn lễ của chúng tôi, khóc lóc sướt mướt: “Tô Thụ, chúng ta từng yêu nhau sâu đậm như thế, cuối cùng anh vẫn không còn là của em.”
Khách cùng bàn còn chưa rõ tình hình, có người thậm chí bị lời cô ta làm cảm động.
······
Nhưng Tô Thụ nào phải loại người nhẫn nhịn chịu nhục.
Anh vốn có ý tốt mời cô ta đến, nghĩ rằng quá khứ đã qua.
Nào ngờ cô ta lại cố tình phá hỏng đám cưới.
Tô Thụ giật lấy micro từ tay MC: “Quý vị, cô gái ở bàn thứ hai bên trái này chắc đi nhầm sảnh tiệc rồi.
Tôi hoàn toàn không quen biết. Không biết anh em tốt của tôi đâu, có thể cho tôi một đám cưới trọn vẹn không?”
Đám bạn chí cốt lập tức hiểu ý.
Ồn ào xông tới, dứt khoát lôi Điền Mịch ra ngoài.
Sau vụ này, cô ta an phận được vài hôm.
Nhưng muốn làm trà xanh thì phải kiên trì bám riết.
Không có tinh thần ấy, làm sao nên chuyện.
Chẳng mấy ngày sau, Điền Mịch lại ngày ngày đứng dưới công ty Tô Thụ chặn đường.
Lúc thì mời anh ăn cơm, lúc thì than thở ở đây không quen ai, mong anh giúp đỡ.
Nhưng mỗi lần cô ta tìm, Tô Thụ đều kéo tôi theo cùng.
Đủ loại chiêu trò tung ra mà không lay chuyển nổi anh.
Cuối cùng, cô ta bắt đầu gợi lại chuyện cũ, thậm chí lấy cái c/h/ế/t ra uy hiếp.
“Tô Thụ, anh từng nói sẽ yêu em cả đời, sao lại không chờ em?”
“Anh cũng từng nói sẽ yêu con chó của mình cả đời.”
Tô Thụ vốn chẳng định để ý.
Nhưng cái tính hóng chuyện của tôi lại muốn biết, Điền Mịch còn có thể bày trò gì nữa.
Tôi liền xúi anh cứ tiếp tục trò chuyện.
Lần trước chụp ảnh ✂️ tay không thành công.
Không biết tiếp theo, cô ta sẽ còn tung chiêu gì đây.
2
“Vợ ơi, đi rửa mặt rồi ngủ thôi, với cô ta nói nhảm làm gì, xuân tiêu ngắn ngủi mà!”
Tô Thụ vùi mặt vào hõm cổ tôi, những nụ hôn dày đặc khiến toàn thân tôi run rẩy.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Tin nhắn từ Điền Mịch: “Vừa rồi em trò chuyện với dì một chút, bọn em hẹn mai đi làm SPA. Nếu Diệp Lam rảnh thì bảo cô ấy cùng đi nhé.”
Tô Thụ đưa tôi đến địa điểm Điền Mịch gửi.
Chưa kịp xuống xe, đã thấy cô ta khoác tay mẹ chồng tôi, cười nói vui vẻ.
Không biết họ đang bàn gì, mẹ chồng còn cười nghiêng ngả.
Việc tôi và Tô Thụ kết hôn, ngay từ đầu bà đã phản đối.
Mẹ chồng là kiểu người chỉ nhìn tiền.
Bà chê tôi gia cảnh kém, lại không có cha, bảo tôi không xứng với Tô Thụ.
Không ít lần còn khoe rằng, những cô gái theo đuổi con trai bà xếp hàng dài tới tận nước Pháp.
Có điều, bà đâu biết.
Năm xưa cha tôi nghe tin nội bộ, mua được căn nhà cũ trong khu đất sắp giải tỏa.
Sau này giải tỏa, mẹ tôi bây giờ chỉ ngồi nhà đếm tiền cho thuê.
Cũng may bà không biết, chứ nếu biết, chẳng rõ bà sẽ bám riết vào tôi hút m/á/u thế nào.
Tô Thụ vốn cũng chẳng thân thiết với mẹ.
Anh từ nhỏ đã bị gửi về quê cho bà nội nuôi, mẹ chẳng chăm sóc được mấy ngày.
Mãi đến khi cha anh mất, để lại nợ nần, bà mới nhớ đến chuyện đón anh về, còn muốn lấy cớ từ bà nội anh mà đòi tiền công nuôi dưỡng.
Thế nên, Tô Thụ thấy chẳng cần thiết phải nói với bà.
“Chồng à, anh xem kìa, mẹ với Điền Mịch nói chuyện vui lắm.”
Tôi có phần trách móc.
“Bà ấy vốn vậy, bị Điền Mịch dăm ba câu ngon ngọt đã lừa cho tin ngay.
Giờ chắc còn thấy Điền Mịch thân hơn cả con trai mình.
Em chỉ cần coi hôm nay là đi thư giãn làm SPA, họ nói gì đừng để trong lòng. Nếu có ai khiến em thấy tủi thân, nói với anh, anh sẽ tính sổ.”
Tô Thụ ôm tôi vào ngực, hôn nhẹ lên mái tóc, dịu dàng dỗ dành.
Dẫu sao cũng là mẹ ruột của Tô Thụ, lễ nghĩa bên ngoài vẫn phải giữ.
Huống chi, Điền Mịch còn chủ động lôi mẹ chồng vào.
Nếu tôi không đi, cứ lẩn tránh thì lại thành tôi nhỏ nhen.
Đưa Tô Thụ về, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước tới.
Từ xa đã nghe giọng mẹ chồng.
“Con dâu nhà tôi á, nghèo kiết xác, chỉ biết bám lấy con trai tôi không chịu buông.”
“Nhưng con thấy vòng vàng trên tay dì cũng to thật đó, chắc nặng cân lắm.”
“Xì, chẳng phải tiền con trai tôi làm ra hết sao. Lấy tiền của nó mà vênh váo, có liên quan gì tới cô ta đâu.”
Tôi nhìn cảnh hai người một tung một hứng, chẳng khác nào mẹ con ruột.
“Mẹ, hai người đang nói chuyện gì vui thế?”
Tôi khẽ vỗ lên vai bà.
Có lẽ vì đang nói xấu tôi nên chột dạ.
Bà giật bắn, ôm ngực kêu “ối giời ôi” một tiếng.
“Con làm cái gì mà lặng lẽ xuất hiện thế, muốn hù c/h/ế/t mẹ à!”
Bà vừa oán trách, vừa không quên lườm tôi một cái sắc lẹm.
“Diệp Lam, con đến rồi à, đường kẹt xe hả? Sao muộn vậy. Mẹ thì không sao, nhưng để người ta đợi con lâu thế thì thật không hay.”
······
Vừa mở miệng đã muốn cho tôi một cú ra oai.
Tưởng lôi mẹ chồng ra thì tôi sợ chắc.
Tôi giả vờ ho nhẹ, làm bộ áy náy.
“Mẹ, con thật sự xin lỗi, con cũng muốn tới sớm.
Nhưng là Tô Thụ không cho, anh ấy nghĩ mẹ sẽ không đi, mà cũng chẳng phải gặp ai quan trọng, nên đến muộn cũng chẳng sao.”
Điền Mịch nghe xong trừng mắt nhìn tôi, khẽ đảo trắng mắt.
Mẹ chồng cũng nghẹn lời, không nói tiếp được.
Trong lúc làm SPA, tôi gần như không mở miệng.
Chỉ ngồi nghe bà và Điền Mịch kể chuyện hồi nhỏ của Tô Thụ.
Nhưng nói cho cùng, chính bà còn chẳng biết con mình đã trải qua những gì.
Vậy mà hai người lại tán chuyện rôm rả, cười cười nói nói chẳng khác nào tri kỷ.
Thanh Lau Truyen