Chương 1
Tình cờ bắt gặp thanh mai trúc mã của mình đi hẹn hò với bạn học chuyển trường.
Cô gái kia hỏi anh ấy có phải thích tôi không.
Hà Tự Hằng dứt khoát đáp: “Không thích.”
Động tác đang cắn miếng bánh cuộn gà của tôi bỗng khựng lại.
Tưởng rằng sẽ buồn lắm, nhưng trong lòng ngược lại lại thở phào một hơi.
Miệng vẫn tiếp tục nhai nhóp nhép.
Đàn ông thì sao mà ngon bằng bánh cuộn chứ.
1
Vừa đến cửa lớp, tôi liền bị bạn cùng bàn kéo lại ở hành lang:
“Tuế Tuế, nhà cậu Hà Tự Hằng có đến tìm cậu đó, bảo tối nay khỏi chờ cùng về. Giáo viên chủ nhiệm lớp họ nhờ cậu ấy dẫn Trang Nam Tích đi làm quen trường.”
Trang Nam Tích, học sinh mới chuyển đến lớp 1.
Da trắng, dáng cao, chân dài, nghe nói thành tích cũng không tệ.
Sáng nay vừa đến trường, đã gây không ít náo động.
Hà Tự Hằng vừa mới rời đi không xa.
Bên cạnh anh là một cô gái không mặc đồng phục, quần jean bó sát tôn lên vóc dáng thiếu nữ đầy gợi cảm.
Cô ấy như cánh bướm xinh tươi, hai tay giấu sau lưng, cười tươi ríu rít nói chuyện vòng quanh Hà Tự Hằng.
Thế nhưng anh hoàn toàn không hưởng ứng, mắt nhìn thẳng, chẳng hề liếc sang.
Thậm chí khi cô ấy cố tình tiến lại gần, anh vẫn lạnh nhạt giữ khoảng cách.
Bạn cùng bàn chọt tôi một cái, đầy vẻ hài lòng: “Ghê nha, Hà Tự Hằng nhà cậu giữ ‘nam đức’ quá trời. Chứ mà đổi lại là mấy thằng con trai khác, bị mỹ nữ bủa vây vậy thì sớm đã xiêu lòng rồi.”
Mặt tôi nóng bừng, lập tức chọt lại cậu ta.
Trong lúc đùa giỡn, tôi thoáng thấy Trang Nam Tích bất ngờ quay đầu, liếc về phía tôi.
Ánh mắt ấy chỉ vụt qua trong chốc lát, nhưng tôi vẫn nhạy bén bắt được nét giễu cợt thấp thoáng trong đó.
2
Hà Tự Hằng xuất thân từ gia đình đơn thân, hồi tiểu học đã cùng mẹ dọn sang ở đối diện nhà tôi.
Từ nhỏ anh đã ít nói, ba mẹ tôi luôn bắt tôi – cái đứa lắm mồm – kéo anh ra chơi cùng.
Ban đầu Hà Tự Hằng còn thấy phiền, dần dà thì cũng mặc kệ để tôi quấn lấy.
Nhưng với người khác, anh vẫn luôn giữ dáng vẻ lạnh lùng, xa cách.
Anh học giỏi, diện mạo đẹp, tính tình lại cô độc.
Đúng lúc đó tôi lại nghiện tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng, nên rất tự nhiên mà mặc định Hà Tự Hằng chính là “nam chính” của mình.
Lớn lên, cũng không phải chưa từng có con gái thổ lộ với anh, nhưng tất cả đều bị từ chối.
Học kỳ trước, có một cô gái theo đuổi anh chặn lại, hỏi thẳng rằng anh có thích ai không.
Hà Tự Hằng không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía tôi – lúc ấy tôi đang ngồi xổm ở góc sân ăn kem ầm ỹ.
“Tuế Cẩm, đi thôi, về nhà.”
Từ đó, tin đồn về tôi và Hà Tự Hằng bắt đầu lan khắp nơi.
Tuế Cẩm và Hà Tự Hằng, thanh mai trúc mã, lâu ngày sinh tình.
Chúng tôi đều ngầm hiểu, chẳng ai đứng ra phủ nhận.
3
Buổi tối tôi sang nhà Hà Tự Hằng ăn cơm, tiện thể “tham khảo” luôn đề toán của anh.
So với Hà Tự Hằng, thành tích của tôi chỉ bình thường, ở trường thì tầm trung, có lúc phát huy vượt sức thì mới lóe sáng được chút.
Mỗi lần tôi qua hỏi bài, anh đều chê tôi ngốc.
Nghe nhiều thành quen, tôi cũng chẳng để bụng.
Thậm chí còn có thể trêu ngược lại: “Không sao, trong nhà có một người thông minh như cậu là đủ rồi.”
Anh liền lấy đề thi đập thẳng vào mặt tôi: “Làm bài đi.”
Cái dáng vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng ấy, y như Giang Trực Thụ vậy.
Khi lục cặp của Hà Tự Hằng, một cái móc khóa hình gấu Duffy rơi ra.
Theo tính cách của anh thì chắc chắn sẽ không tự mua mấy thứ này.
Tôi nhặt lên, trêu chọc: “Lại là cô gái nào tặng thế?”
“Vứt đi.”
“Ờ.”
Con gấu rơi thẳng vào thùng rác.
Anh không thèm liếc nhìn lấy một cái.
Tôi vẫn như mọi khi, luyên thuyên kể chuyện cười trong lớp.
Hà Tự Hằng thường chẳng bị tôi làm phiền, y như một vị cao tăng nhập định.
Thế mà hôm nay, anh hiếm hoi nắm lấy cây bút tôi đang xoay, vẻ mặt nghiêm túc.
“Tuế Cẩm, cậu đã nghĩ kỹ sau này sẽ đăng ký trường đại học nào chưa?”
Tôi bật thốt: “Đại học S chứ còn gì.”
Đại học S chính là ngôi trường Hà Tự Hằng muốn thi vào.
Khóe môi anh khẽ cong lên: “Thi đỗ nổi không?”
Ánh đèn sáng rực phản chiếu vào đôi mắt đen láy, ẩn hiện ý cười lấp lánh.
Anh vốn dĩ đã đẹp trai, chỉ cần khẽ mỉm cười cũng đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Tôi vừa ngượng vừa bực: “Đừng có coi thường người ta! Tôi nhất định thi đỗ được!”
Hà Tự Hằng thu lại nụ cười: “Được, tôi chờ xem.”