Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 65

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Tôi của bên này sống, tôi của bên kia chết." Trương Thự Quang giọng trầm thấp, mang theo nỗi buồn sâu sắc mà không cần nghe kỹ cũng có thể nhận ra.
 
Mãng Cửu không nói gì, chỉ nhìn cậu.
 
Trương Thự Quang cũng không cần hắn phải có bất kỳ giao tiếp nào với mình, cậu chỉ muốn trút hết những bất an, hoảng loạn, bất lực, thương cảm đè nén trong lòng, tìm một nơi để xả hết ra.
 
"Mẹ tôi luôn nói, hồi nhỏ tôi có hai năm sức khỏe cực kỳ kém, tính cách cũng lầm lì, bà ấy còn tưởng không nuôi nổi, thậm chí có một thời gian ngủ còn phải thử xem tôi còn thở không.
 
Đừng nhìn mẹ tôi hay quát tháo, thực ra bà ấy rất quan tâm tôi, chỉ sợ tôi ăn không ngon ngủ không yên, nếu tôi nói với bà ấy là tôi bị bệnh, bà ấy có thể mấy ngày liền không ngủ được, cứ lo lắng mãi.
 
Bố tôi là người không giỏi ăn nói, bình thường im lặng không lên tiếng, nhưng lại rất quan tâm đến gia đình, anh trai tôi hơn tôi vài tuổi, cũng cực kỳ thương yêu và chăm sóc tôi.
 
Tôi là người vô tư lự nhất trong nhà."
 
Cậu đưa tay dụi dụi mắt, một lát sau, lại khẽ nói: "Tôi đột nhiên cứ như vậy mà biến mất, mẹ tôi chắc chắn sẽ tự trách lắm! Tôi rất lo cho sức khỏe của bà ấy, nhưng bố tôi chắc chắn có cách an ủi bà ấy, bố tôi hiểu mẹ tôi nhất, yêu mẹ tôi nhất."
 
Cậu hiểu rõ, mình thực sự không còn khả năng trở về thế giới kia nữa, ở cái thế giới có những người yêu thương cậu, cậu đã chết rồi, không có chuyện gì gọi là phục sinh cả.
 
Trong lòng cậu có nghi ngờ, nhưng cậu không muốn đi sâu tìm hiểu, nói cậu tùy duyên cũng được, nói cậu nhát gan sợ phiền phức cũng được, có thể tỉnh lại ở thế giới này đã là kỳ tích rồi, hà tất phải cưỡng cầu điều gì khác.
 
Mắt Trương Thự Quang đỏ hoe, nhưng cuối cùng vẫn không rơi lệ.
 
Mãng Cửu không nói gì, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cậu.
 
Trương Thự Quang ngẩng đầu nhìn hắn, hỏi: "Thực ra, dù tôi không nói muốn cùng cậu ở chung một hang động, cậu cũng sẽ giữ tôi lại, đúng không?"
 
Trước đây cậu một mực không hiểu rõ, tại sao Mãng Cửu lại đồng ý cho cậu ở đây. Theo tính cách của Mãng Cửu, làm như vậy rất bất thường. Người trong bộ lạc nói Mãng Cửu thích cậu, muốn sinh con với cậu, thực ra Trương Thự Quang không tin.
 
Cho đến khi Mãng Cửu nói cậu chết đi sống lại, nói hắn nhìn thấy điện thoại di động.
 
Liên hệ trước sau, đáp án hiện ra rõ ràng.
 
Người đàn ông trông có vẻ lười biếng, tính tình tốt này, ngay từ đầu đã đề phòng cậu.
 
Đề phòng cũng đúng thôi, ai nhặt được một người chết mà sống lại cũng sẽ đề phòng, không coi cậu là quái vật đốt thành tro đã là nhân nghĩa của Mãng Cửu rồi, huống chi hắn còn mang cậu về, cung cấp nơi che mưa chắn gió, thậm chí giấu kín chuyện về cậu trong lòng, không hề nhắc đến với người ngoài một câu nào.

Mãng Cửu nói cậu là người hắn nhặt được, là của hắn, e rằng còn nửa câu sau chưa nói.
 
Là trách nhiệm của hắn.
 
Trách nhiệm không để người trong bộ lạc gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Không phải như những người kia nghĩ, thích cậu, muốn sinh con với cậu.
 
Mà là hắn sinh ra ở đây, nơi này có gia đình, bạn bè của hắn, nên hắn đã giữ cậu lại.
 
Hắn đang quan sát cậu.
 
Sau khi xác định cậu không chỉ vô hại, mà còn có thể mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho bộ lạc, người đàn ông mặt lạnh lòng nóng này mới nói hết mọi chuyện về cậu.
 
Mãng Cửu hạ tay xuống, khẽ "ừ" một tiếng.
 
Trương Thự Quang nhìn thẳng vào hắn, không nói gì.
 
Mãng Cửu giọng bình thản nói: "Anh rất tốt, tốt hơn tất cả những người khác."
 
Trương Thự Quang nhướn mày, rồi sao nữa?
 
Mãng Cửu liếm môi, dưới cái nhìn của cậu, hơi không tự nhiên nói: "Anh có thể giúp rất nhiều người sống qua mùa tuyết không bị chết đói, anh có thể không nói gì cả, chỉ cần mình ăn no là được, nhưng anh đã nói, còn nói sẽ dạy họ cách bảo quản thịt, anh đối với người trong bộ lạc rất, ừm, chính là mỗi lần đều cảm ơn họ, còn cho họ ăn thịt."
 
Hắn gãi đầu, hơi lúng túng "Tôi không biết nói." Hắn rất ít khi nói một lần nhiều như vậy, có chút khó khăn.
 
Trương Thự Quang nhớ lại những việc mình đã làm, nói: "Tôi đối xử bình đẳng với mọi người, bất kể là thú nhân hay á thú nhân, tôi đều không hề khinh thường, tôi cảm ơn sự giúp đỡ của họ, báo đáp họ bằng những món ăn ngon, tôi nói cảm ơn với họ, tôi rất lịch sự."
 
Mãng Cửu gật đầu "Ừ.”
 
"Còn gì nữa?" Trương Thự Quang đột nhiên có chút tò mò, điều gì đã khiến Mãng Cửu bỏ đi sự đề phòng đối với mình.
 
"Anh rất lương thiện." Mãng Cửu nhìn hai đứa trẻ nhỏ trong vỏ ốc biển lớn, mặt vẫn lạnh tanh, nhưng ánh mắt lại mang theo chút ấm áp "Anh biết nếu không được anh nhận nuôi, bị đưa đến hang động lớn nuôi cùng những đứa trẻ khác, chắc chắn sẽ không được ăn no."
 
Trương Thự Quang bĩu môi, đó chẳng phải là lời thừa sao!
 
Vốn dĩ chỉ là hai đứa trẻ vừa mới sinh không lâu, có thịt ăn đã là may mắn lắm rồi.
 
Dù là trẻ mồ côi không cha không mẹ, lại còn là người ngoài, có thể hòa nhập với những đứa trẻ trong hang lớn mới là lạ.
 
Nếu đưa chúng đến hang lớn, bị bắt nạt là chắc chắn, không chừng tâm lý còn bị ảnh hưởng, mèo con không nói, chim sẻ nhỏ bị thương rất nặng, có sống được hay không còn là một ẩn số.
 
Đây cũng giống như việc trong một đám trẻ con tóc vàng mắt xanh, đột nhiên có thêm một đứa trẻ tóc đen mắt đen, trẻ con không có ác ý, nhưng chúng cũng có những suy nghĩ riêng, bài xích người ngoài chưa bao giờ phân biệt tuổi tác, chủng tộc hay giới tính.
 
"Còn nữa." Mãng Cửu đột nhiên đưa tay sờ mũi, giọng khàn khàn nói: "Anh đối xử với tôi rất tốt."
 
Trương Thự Quang ngẩn người "Hả?"
 
"Chuẩn bị cho tôi rất nhiều đồ ăn ngon, còn giúp tôi dọn dẹp hang động." Mãng Cửu nói xong, làn da màu lúa mạch được ánh lửa chiếu vào hơi ửng hồng "Đồ anh làm rất ngon, rất rất ngon."
 
Trương Thự Quang nheo mắt nhìn kỹ, không nhịn được trêu một câu: "Cậu không phải là đang xấu hổ đấy chứ?"
 
"Ừm?" Mãng Cửu nhìn cậu.

"Không sao." Trương Thự Quang bật cười lắc đầu, thầm mắng mình bị ánh lửa làm hoa mắt, vậy mà còn có thể nhìn ra vẻ xấu hổ trên khuôn mặt lạnh tanh của Mãng Cửu "Vậy nên, ý cậu là, cậu cảm thấy tôi rất tốt, với cậu, với lũ trẻ, với những người khác trong bộ lạc đều rất tốt, nên cậu mới nói bí mật của tôi cho tôi biết?"
 
"Ừ." Mãng Cửu gật đầu "Tôi để anh ở đây, tôi thừa nhận là muốn ở gần quan sát anh."
 
Trương Thự Quang khẽ ho một tiếng "Tôi cũng chỉ muốn tìm một chỗ dựa để sống sót thôi."
 
Hai người nhìn nhau, đồng thời bật cười.
 
Trương Thự Quang thở ra một hơi dài, thả lỏng người dựa vào vách núi, hỏi: "Vậy bây giờ cậu vẫn muốn ở cùng tôi chứ?"
 
"Muốn." Mãng Cửu không hề suy nghĩ, vừa nghe cậu hỏi đã buột miệng trả lời: "Tôi ở với anh, tôi và anh cùng nhau nuôi lũ trẻ."
 
Trương Thự Quang gạt bỏ nỗi buồn vừa nãy vì nhớ người thân, cười híp mắt hỏi hắn: "Vậy nếu sau này tôi lại nhặt được đứa trẻ nào thì sao?"
 
"Nuôi." Mãng Cửu nói: "Mấy đứa cũng nuôi được."
 
Trương Thự Quang cười tươi rói, lúm đồng tiền ẩn hiện "Cậu mới là người chính trực và lương thiện nhất." Tuy không giỏi ăn nói, bình thường im lặng làm việc, không kể công không khoe khoang, nhưng trong lòng có một cán cân, cân bằng hơn bất kỳ ai.
 
Mãng Cửu nhìn cậu chăm chú.
 
Trương Thự Quang đột nhiên cười gian "Cậu không sợ tôi lừa cậu sao? Nhỡ tôi là một kẻ xấu thì sao?"

Mãng Cửu lắc đầu, chắc chắn nói: "Anh sẽ không." Trực giác của dã thú chính xác nhất, hắn cũng không mù không ngốc, làm sao có thể không phân biệt được đối phương là tốt hay xấu.
 
Trương Thự Quang hít hít mũi, đưa tay ra, "Nào, bắt tay."
 
Mãng Cửu không hiểu gì, vẫn đưa tay ra làm theo.
 
Hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, một bàn tay ướt đẫm mồ hôi ấm áp, một bàn tay khô ráo hơi lạnh.
 
"Làm quen lại nhé, tôi tên là Trương Thự Quang, năm nay hai mươi tư tuổi, chính là hai mươi tư mùa tuyết như các cậu nói." cậu cười toe toét "Hình như cậu nhỏ tuổi hơn tôi thì phải?"
 
Mãng Cửu gật đầu "Tôi hai mươi mốt mùa tuyết, hai mươi mốt tuổi."
 
"Vậy sau này chúng ta là bạn tốt cùng ở chung một hang động rồi!" Trương Thự Quang vốn định nói bạn cùng phòng, nhưng nghĩ đến đối phương có thể không hiểu, nên đổi cách nói.

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo