"Cậu đi lên trên thác nước à?" Trương Thự Quang ngạc nhiên vì đối phương trong thời gian ngắn như vậy mà chạy xa như thế, nhưng nghĩ đến tốc độ chạy của Mãng Cửu khi cõng cậu từ bờ biển về bộ lạc trước đó, lại không cảm thấy khó tin "Bên đó còn gì nữa không?"
Mãng Cửu nghĩ một lúc rồi nói: "Nhiều thứ lắm, nếu anh muốn đi tôi có thể dẫn anh đi."
Trương Thự Quang liên tục gật đầu "Muốn đi! Rất muốn đi!"
Khóe miệng Mãng Cửu hơi cong lên cười nhạt, "Được."
Trương Thự Quang tâm trạng cực kỳ tốt, cậu véo một hạt hoa tiêu xanh bỏ vào miệng, khoảnh khắc cắn vỡ, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp đầu lưỡi, mắt cậu lập tức trợn tròn.
"Ưm!"
Mãng Cửu và A Tư bị cậu dọa giật mình "Sao vậy?"
"Cay!" Thần kinh môi Trương Thự Quang run rẩy theo, trong đầu cậu hiện ra một từ ngữ đặc biệt hình tượng, run môi!
"Cay?" A Tư không rõ cảm giác cay rốt cuộc là như thế nào, Trương Thự Quang không nói hai lời nhét một hạt vào miệng anh, lại nhét thêm một hạt vào miệng Mãng Cửu.
"Nhai thử xem." Trương Thự Quang cầm cái đốt trúc vừa nãy để lại đựng chút nước, uống hai ngụm "Nhanh lên, không độc đâu."
Hai người vẻ mặt nghi hoặc động đậy miệng, sau đó đồng thời mở to mắt.
Khuôn mặt lạnh như băng của Mãng Cửu suýt chút nữa không giữ được, A Tư trực tiếp nhăn mặt, liên tục nhổ nước bọt ra ngoài "Phì phì phì!"
Trương Thự Quang tốt bụng đưa đốt trúc qua, "Súc miệng đi.”
Hai người nhận lấy súc miệng, A Tư đưa tay ấn ấn môi, cạn lời nói: "Cái gì đây!"
"Hoa tiêu, không đúng, ma tiêu." Trương Thự Quang liếm môi đã trở lại bình thường, dư vị một chút "Cảm giác vẫn khá sảng khoái."
A Tư vẻ mặt kháng cự, xua tay nói: "Tôi không được, cả miệng khó chịu."
Mãng Cửu ngược lại đưa tay lại véo một hạt ném vào miệng nhai nhai, rồi gật đầu "Ăn thấy tốt hơn vừa nãy nhiều, nhưng ăn nhiều thì không được, không no."
Trương Thự Quang dở khóc dở cười, vội vàng nói: "Không phải không phải, cái này là để tăng hương vị thôi, có thể làm thịt cá rau có nhiều tầng hương vị hơn." Cậu nhặt mấy hạt rửa sơ qua, rồi ném vào cái vỏ ốc biển lớn đựng thịt ướp khuấy khuấy, dưới ánh mắt không thể tin nổi của A Tư, nhướn mày với anh "Yên tâm đi, tôi lại không hại anh."
A Tư đỡ trán, vẻ mặt khổ sở "Cậu đây là muốn hại tôi, tôi mặc kệ, tôi không muốn ăn cái vị đó."
"Được, ướp lại cho anh một phần." Trương Thự Quang cười đáp, lại lục lọi túi da, không tìm thấy thứ gì khác, cậu đặt túi da xuống, chỉ vào chín miếng vảy giáp còn nguyên vẹn kia, "Mấy miếng này hay là khảm lên vách núi trong hang đi, có thể bày đồ lên trên, tiết kiệm chút không gian."
Mãng Cửu gật đầu "Được."
Trương Thự Quang mày mắt hớn hở, đối với việc hắn gật đầu đồng ý mọi chuyện, không hiểu sao cảm thấy rất sảng khoái!
"Thực ra dùng trúc dựng giá cũng được, nhưng tôi sợ không chắc bằng." Trực tiếp bảo Mãng Cửu dùng sức đập vảy giáp vào tường, cậu cho rằng như vậy là chắc chắn nhất.
Mãng Cửu quay người đi bê mảnh vảy giáp, vào hang rồi, hắn nhìn nhìn, quay mặt hỏi Trương Thự Quang: "Anh muốn làm thế nào?"
Trương Thự Quang vội vàng đi tới so so trên vách núi "Hang động có thể đào sâu thêm không? Tôi muốn làm phía trước thành cái kệ để đồ, rồi bên trong làm chỗ ngủ."
Trước đây cậu đã phát hiện ra, từ trước núi ra sau núi có một khoảng cách nhất định, căn bản không phải độ sâu hang động của họ có thể đạt tới, hơn nữa giữa các hang động còn cách nhau rất xa, nếu có cửa, độ cách âm bên trong hang động này phải nói là cực kỳ tốt.
"Có thể đào sâu, cũng có thể đào rộng." Mãng Cửu nói: "Hang động của thủ lĩnh là hai hang nối liền nhau, một mình tôi ở không cần lớn như vậy."
Ý nói, bây giờ không phải một mình ở nữa, có thể tùy ý đào, đừng đào thủng núi là được.
Trương Thự Quang lập tức quyết định, vảy giáp đừng khảm vội, đào hang trước đã!
"Đào nhanh không?" Cậu hỏi Mãng Cửu.
Mãng Cửu ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu một lúc, dưới cái nhìn khó hiểu của cậu, bình tĩnh nói: "Nhanh... gọi người tộc cự hùng đến giúp."
Thực ra hắn muốn nói mình biến thành hình rắn quẫy đạp trong hang hai vòng là xong, nhưng hắn lại nhớ đến vẻ mặt của Trương Thự Quang khi nhìn thấy hắn lột da tối qua, lời đến bên miệng lại thay đổi.
A Tư ở bên cạnh khẽ cười một tiếng, anh coi như nhìn ra rồi, Mãng Cửu đối với Thự Quang thực sự có lòng, sợ thú hình dọa người ta, thà gọi người khác giúp còn hơn tự mình ra tay. Nếu đổi lại là thú nhân khác, ai thèm nghĩ nhiều như vậy, trực tiếp biến thành thú hình rồi xông vào quẫy đạp, biết đâu còn khoe khoang thú hình nữa chứ.
Trương Thự Quang nhìn Mãng Cửu "Tôi nghe anh Vũ nói bạn đời của anh ấy ở cùng một đội săn bắn với cậu."
Mãng Cửu "ừ" một tiếng "Hùng Hồng."
"Vậy thì tìm cô ấy giúp đi, vừa hay gọi cả nhà họ đến đây, ăn trưa cùng nhau." Trương Thự Quang cười híp mắt nhìn hắn "Tôi rán mấy miếng thịt cho mọi người nếm thử."
"Thịt rán?" Trong đôi mắt vô cảm của Mãng Cửu thoáng hiện chút mong đợi.
Trương Thự Quang gật đầu "Đảm bảo cậu ăn rồi ngày nào cũng nghĩ đến muốn ăn."
"Được." Mãng Cửu đưa tay vuốt tóc cậu một cái, Trương Thự Quang chớp mắt, hình như từ tối qua, tóc của cậu rất thu hút tay Mãng Cửu.
Trương Thự Quang bảo A Tư giúp thái thêm hai miếng thịt to, chỗ mỡ đều thái bỏ chỉ để lại phần nạc, rồi thái thành lát dày.
"Thịt rán làm thế nào?" A Tư lúc thái thịt nhìn cái vỏ ốc biển lớn đựng thịt ướp "Có gì khác?" Trong mắt anh, đều là thịt cả.
Trương Thự Quang chọn một hòn đá khá nhẵn đi rửa sạch, nghe thấy anh hỏi, tiện tay cầm mấy lát thịt nạc anh vừa thái đặt lên tấm gỗ phẳng, cậu cực kỳ hài lòng với cái thớt này.
Giơ tay dùng đá nhẹ nhàng đập lên miếng thịt, rất nhanh, một miếng thịt dẹt bản to hoàn thành.
Thực ra thịt rán tốt nhất nên lăn qua bột mì rồi rán trong chảo dầu sẽ mềm hơn, nhưng bây giờ không có bột mì, rán trực tiếp cũng được.
A Tư nghiêng đầu nhìn một cái, khâm phục nói: "Cậu biết nhiều thứ thật, tôi còn chưa nghĩ đến việc đập vụn thịt ra mà vẫn ăn được.”
"Các anh ăn đồ sống, có thể luộc, nướng chín đã là tốt lắm rồi." Trương Thự Quang bĩu môi, tay không chậm mà cũng không mạnh, tránh làm nát thịt "Trong thịt có gân màng, chính là cái này." cậu chọn ra một sợi đặt sang bên cạnh, tiếp tục đập "Làm như vậy thịt sẽ mềm hơn."
"Thú nhân quen trực tiếp ăn sống, á thú nhân thì còn đỡ." A Tư cũng không phản bác lời cậu, vốn dĩ họ cũng không biết làm thế nào để đồ ăn ngon hơn, nếu không quen biết Trương Thự Quang, anh làm sao có thể ăn món vịt nướng ngon như vậy, còn có cá khô "Bộ lạc trước của cậu đều ăn thịt như vậy à?"
"Không có." Trương Thự Quang lắc đầu, không nói thêm gì.
A Tư cũng không hỏi, ai cũng có bí mật không muốn nói với người ngoài, không cần hỏi nhiều như vậy.
Trong hang động của Hùng Hồng và Vũ, Vũ đang định đi đến hang động lớn đón hai chị em Hoa về ăn cơm, hôm qua lúc chia thịt, nhà họ cũng được khá nhiều thịt, có thể nói người trong bộ lạc đều được khá nhiều, ngay cả những thú nhân đi săn và đi theo Tê Tam ra biển cũng không bị bỏ lại, họ không có ở đây thì để vào hang động, hoặc chia cho bạn đời, cha mẹ của họ.
"Mãng Cửu? Cậu qua đây có việc gì?" Vũ thấy Mãng Cửu, ngẩn người "Thự Quang chẳng phải đang nấu cơm sao?"
Mãng Cửu gật đầu, nói: "Thự Quang bảo mọi người đến ăn cơm, Hùng Hồng, tôi muốn đào hang động."
Hùng Hồng từ trong hang bước ra, ngạc nhiên nhìn hắn "Cậu cứ đào đi." hang động của hai người họ cách nhau một đoạn, chỉ cần không đào thủng là được "Không cần nói với tôi."
Mãng Cửu mặt không biểu cảm "Cô giúp tôi đào, tôi mời mọi người ăn cơm."
Hùng Hồng suýt chút nữa không thở nổi, cô mở to mắt hỏi: "Cậu tự biến hình lăn lộn trong hang hai vòng, muốn hang rộng bao nhiêu mà không có? Cậu bảo tôi đào cái gì!"
"Bảo cô đào thì cô đào, tôi có việc khác." Mãng Cửu lạnh mặt, nói xong quay người bỏ đi, "Nhanh lên!"
Hùng Hồng thở hắt ra một hơi, được thôi, cậu giỏi cậu là nhất.
"Tôi đi đón Nữu Nữu và Nê Nê, em đi trước đi." Vũ đưa tay nhẹ nhàng vuốt mặt cô ta an ủi: "Thự Quang bảo chúng ta đi ăn cơm, chắc chắn lại làm đồ ngon rồi."
Hùng Hồng hừ một tiếng, cuối cùng không nói không đi.
Trương Thự Quang đập thịt đến mỏi tay, cậu đổi tay với A Tư, vì nhiều người, phải chuẩn bị không ít đồ. Bây giờ có dầu ăn, lại có chảo rán và ma tiêu, cậu có thể xào rau rồi! Khoai tây sợi chua cay lên mâm!
Hai cái nồi đá lớn có thể một cái hầm thịt một cái rán thịt, chảo rán sau khi xào rau xong có thể dùng để rán thịt, hoàn hảo.
"Cậu định làm bao nhiêu đấy?" A Tư thấy cậu hết lần này đến lần khác từ trong hang động bê đồ ra, không nhịn được hỏi một câu: "Làm nhiều như vậy cậu không định sống qua ngày nữa à?"
Trương Thự Quang lại không thấy nhiều, có hai thú nhân Mãng Cửu và Hùng Hồng này ở đây, nhiều đến mấy chắc cũng ăn hết.
"Mời khách ăn cơm đương nhiên phải để người ta ăn no mới được, hơn nữa nhiều thịt như vậy, bây giờ lại không có bao nhiêu muối để ướp thịt, không ăn thì hỏng mất." Cậu có tính toán của mình, thịt không tươi thì đừng để dành nhiều, sau này Mãng Cửu mang về thịt tươi có thể tùy thời cất giữ, cậu cũng có thể ra ngoài tìm những thứ ăn được khác để tích trữ.
A Tư thở dài "Cũng chỉ có Mãng Cửu nuôi nổi cậu, cái kiểu vài ba bữa lại mời người ngoài ăn cơm này, độc nhất vô nhị cả bộ lạc."
Trương Thự Quang không để ý lắc lắc đầu, "Đúng vậy đó, cậu ấy cung cấp thịt, tôi chịu trách nhiệm làm, tổ hợp hoàn hảo biết bao."
A Tư hừ cười, giúp cậu gọt hết khoai tây "Cậu nói xem nếu không có tôi giúp, cậu phải mệt đến mức nào."
Trương Thự Quang đáp trả anh "Nếu không có tôi mời, anh phải cô đơn đến mức nào."
A Tư: "..." Được thôi, anh không nói lại được.
"Hai người làm đồ ăn ngon sẽ không quên tôi chứ!" Ly đi dạo một vòng dưới núi chạy về, thấy Trương Thự Quang chuẩn bị nhiều thịt như vậy liền biết, đây là lại được ăn ngon rồi.
Trương Thự Quang đưa cho cậu ấy rau địa bì trong tay "Lên kia làm việc đi, lát nữa giúp tôi nhặt thêm ít cành cây đốt lửa."
"Vâng ạ!" Ly lon ton rất vui vẻ.