Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 45

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đi thêm khoảng năm phút nữa, họ đến con mương A Tư nói, con mương này không sâu, nước bên trong rất đục, không trong như con suối kia, bảo Trương Thự Quang uống trực tiếp nước ở đây chắc chắn cậu không dám, nhưng dùng nước ở đây tưới đất thì được.
 
Nước đục có lẽ là do bùn dưới đáy, không có mùi lạ nào.
 
Để chắc chắn, cậu quay người hỏi A Tư: "Anh có thấy con vật nào đến đây uống nước không?"
 
A Tư hất cằm về phía sau cậu, ý bảo cậu tự quay đầu lại xem.
 
Trương Thự Quang quay người, phát hiện bên kia bờ mương không rộng, cách họ khoảng mười mét có hai con... "Vịt?"
 
Hai con vịt vỗ cánh xuống mương, tự do tự tại bơi lội, thỉnh thoảng lại lặn xuống nước ngậm một con cá nhỏ lên.
 
Ly: "Vịt là gì? Chúng tôi gọi nó là thú mỏ dẹt."
 
Trương Thự Quang mắt dán vào con vật có mỏ dẹt màu cam đỏ, toàn thân màu nâu đen, hai chân có màng, dù là hình dáng hay kích thước, đều giống hệt con vịt trên trái đất, không hề bị khổng lồ hóa.
 
"Tôi gọi nó là vịt." còn là loại vịt gì thì không biết, dù sao dáng vẻ như vậy chắc chắn gọi là vịt không sai.
 
Hơn nữa đối với cái tên Ly và họ đặt, Trương Thự Quang đã lười phản bác rồi, cậu nhìn Ly: "Vịt ở đây nhiều không?"
 
Ly gật đầu: "Nhiều chứ, nhỏ quá không có thịt mấy, chúng tôi không thích ăn."
 
A Tư cũng gật đầu: "Cũng không ngon lắm."
 
Trương Thự Quang đã quen với những lời lẽ quê mùa của họ rồi, cậu nhìn thấy vịt liền tự động hình dung ra một loạt tên gọi.
 
Cổ vịt cay, cánh vịt cay, chân vịt cay, lòng vịt cay, đủ loại đồ ăn từ vịt, về cơ bản toàn thân con vịt đều có thể dùng để làm đồ nguội.
 
Chỉ nghĩ thôi đã thèm nhỏ dãi.
 
Đang định hỏi họ đàn vịt ở đâu, liền nghe thấy tiếng "cạc cạc" từ xa vọng lại, sau đó thấy một đàn vịt đông nghịt vỗ cánh bay đến, rồi "ùm ùm" nhảy xuống mương.
 
Vẻ mặt Trương Thự Quang lúc đó, giống như nhìn thấy đủ loại đồ ăn từ vịt nhảy vào nồi nước dùng vậy, chỉ thiếu điều chảy cả nước miếng.
 
"Tôi muốn bắt chúng!"
 
Tiếng cậu như sét đánh ngang tai, khiến hai người bên cạnh giật mình run rẩy.
 
"Cậu bắt chúng làm gì?" Ly ngoáy ngoáy tai, bị chấn động suýt chút nữa ù tai.
 
Trương Thự Quang không kìm nén được sự phấn khích, vẫy tay ý bảo cậu ấy nhanh giúp đỡ: "Bắt được tôi làm vịt quay cho các cậu ăn, thơm lắm!"
 
Ly rất tán thành tài nấu ăn của cậu, nghe thấy lời này, không nói hai lời cởi váy da nhảy xuống mương.
 
A Tư thấy Ly xuống thì gọi: "Cậu bắt rồi ném lên đây, tôi vặn cổ."
 
Trương Thự Quang cởi dép cỏ bỏ vào túi, cũng "ùm" một tiếng nhảy xuống nước, cậu không thể như Ly cởi truồng xuống nước, nên cũng không để ý có làm ướt quần áo da lông trên người hay không, cùng lắm lát nữa tìm chỗ nắng phơi khô.

Nước lạnh buốt quá đầu gối khiến cậu rùng mình, nhưng vẫn không thể dập tắt nhiệt tình lúc này của cậu.
 
Hai người họ chia nhau vây bắt, cứ bắt được là ném lên bờ.
 
Đàn vịt này ít nhất cũng có cả trăm con, bình thường có lẽ cũng ít khi gặp phải những kẻ săn bắt vô tư lự như hai người họ, nhất thời có chút hoảng sợ, đợi đến khi phản ứng lại muốn bỏ chạy thì đã bị bắt không ít.
 
A Tư trên bờ chạy tới chạy lui nhặt vịt, nhặt được con nào vội vàng vặn cổ con đó, tránh để chúng hồi phục rồi bỏ chạy.
 
Hai người dưới mương ướt sũng, A Tư nhặt vịt trên bờ mồ hôi nhễ nhại.
 
Trương Thự Quang quay đầu lại nhìn, nói với Ly: "Đủ rồi, không cần bắt nữa."
 
A Tư thở ra một hơi, đưa tay kéo họ lên bờ, nhìn những con vịt chết chất đống dưới chân, hỏi cậu: "Nhiều thế này ăn không hết đâu nhỉ?"
 
"Không sao, làm chút muối ướp rồi phơi khô ăn sau." Trương Thự Quang cởi áo da ra vẩy vẩy, khoác lên vai "Lát nữa đi tìm thêm chút gia vị, để lại mấy con nướng cho các cậu mang về nếm thử, đừng thấy vịt nhỏ mà coi thường, thịt vẫn nhiều đấy."
 
Ly ở bên cạnh nhảy nhót vẩy nước, nghe vậy cười ha ha nói: "Ít nhất phải chia cho tôi ba con, vừa nãy tôi bắt hăng lắm."
 
"Được, chia cho cậu ba con." Trương Thự Quang cúi xuống nhấc những con vịt chết lên, vừa nãy bắt hăng quá không thấy nặng gì, bây giờ xách lên mới phát hiện, những con vịt này béo thật, một con ít nhất cũng phải sáu bảy cân.
 
Có vịt thì chắc chắn có trứng vịt, Trương Thự Quang nhìn trái nhìn phải, phát hiện cỏ ở đây thấp hơn đám cỏ dưới chân núi bộ lạc, rất thích hợp cho vịt sinh sản.
 
"Nãi Đậu!" Cậu hét một tiếng.
 
Nãi Đậu đang trèo cây không xa dựng tai lên, nghe thấy tiếng ba ba gọi, lập tức nhảy xuống cây, chạy về phía có tiếng gọi.
 
Trương Thự Quang gọi hai tiếng Nãi Đậu, con mèo con xuất hiện bên cạnh cậu, một cái vọt đã dùng móng vuốt móc vào váy da của cậu.
 
"Meo?"
 
Trương Thự Quang bế nó lên, gõ nhẹ vào mũi nhỏ của nó: "Con chạy lung tung gì đấy, đi giúp ba xem bên kia có trứng không."
 
Nãi Đậu nghiêng đầu, gì cơ?
 
Trương Thự Quang cố gắng thêm lần nữa, cậu cảm thấy với độ thông minh của con mình, chắc chắn có thể tìm được trứng cho cậu!
 
"Trứng, tròn."
 
Nãi Đậu ngơ ngác bị cậu đặt xuống đất, rồi ba bước hai bước biến mất trong bụi cỏ, lát sau, tiếng mèo con "meo meo" vọng lại.
 
Trương Thự Quang vui vẻ, vậy mà lại thành công, cậu thực ra chỉ thử vận may thôi.
 
"Đi đi đi, qua xem nào." Cậu gọi.
 
A Tư nhìn hơn mười con vịt chết trên đất, bất lực nói: "Để ở đây sẽ bị con vật khác tha đi mất."
 
Trương Thự Quang ngẩn người: "Sau núi có thú lớn à?"
 
"Chắc chắn có con to hơn vịt chứ," A Tư cạn lời, cái này là ngốc đến mức nào, tưởng rằng giết chết rồi không cần quản cũng không mất sao "Mang hết đi, không thì về là hết đấy."
 
Trương Thự Quang "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn quay lại vác vịt chết.
 
Tổng cộng mười bảy con vịt chết, mỗi con đều nặng sáu bảy cân, ba người chia nhau, mỗi người trong túi đựng năm con, hai con còn lại Trương Thự Quang nhét vào ba lô của mình.
 
"Lát nữa các cậu học theo cách của tôi mà nướng, đảm bảo ngon đến nỗi ngày mai còn muốn đến bắt vịt nữa.”
 
Cậu không định tự tay nướng vịt cho ba người, dạy người ta rồi để họ tự làm thì ăn sẽ ngon hơn.
 
Ly và A Tư không phản đối, vác túi đi theo cậu về phía có tiếng Nãi Đậu.
 
Nãi Đậu ngồi xổm trên bãi cỏ, chân nhỏ cào cào một con chim đỏ nhỏ bằng bàn tay trên mặt đất.

Con chim nhỏ này toàn thân đỏ rực, không thấy một sợi lông tạp màu nào khác, chỉ có cái mỏ nhỏ nhọn màu vàng kim, mắt nhắm nghiền, lồng ngực nhỏ khẽ phập phồng.
 
Vẫn còn sống.
 
Nãi Đậu dùng chân nhỏ ấn ấn vào cánh chim đỏ nhỏ, bị Trương Thự Quang ngăn lại.
 
"Đói cũng không được ăn cái này đâu."
 
Khóe miệng A Tư giật giật, cạn lời nói: "Đây là con non của tộc Phượng Hoàng."
 
"Hả?" Đừng nói Trương Thự Quang, ngay cả Ly cũng kinh ngạc nhìn anh, hai người đồng thanh: "Người chim?"
 
Trương Thự Quang nhìn Ly: "Cậu chưa thấy bao giờ à?"
 
"Chưa, tôi đoán thôi, hơn nữa con non của tộc cự ưng trong bộ lạc chúng ta, vừa ra khỏi vỏ trứng đã to hơn nó rồi, tôi tưởng là chim hoang chứ."
 
A Tư giải thích: "Người tộc Phượng Hoàng rất ít, hơn nữa họ là bộ lạc du mục, không có nơi ở cố định."

Trương Thự Quang vội vàng nâng con chim đỏ nhỏ từ dưới đất lên, quan sát kỹ một chút, phát hiện cánh phải của nó có lẽ đã gãy.
 
Cậu có hơi lo lắng, cái này phải làm sao?
 
Chẳng lẽ lại nhổ hết lông rồi bó nẹp sao!
 
"Phải làm sao?" Cậu nhìn A Tư: "Anh kiến thức rộng, cho tôi ý kiến đi?"


Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo