Nhưng hai ngày nay cậu đã quen với việc bị người ta nhìn ngó, liếc trộm hay nhìn chằm chằm rồi, nên sau khi thân thiện mỉm cười với hai người, cậu liền đi thẳng vào hang.
Còn phải làm chút đồ ăn cho con, cậu cũng phải ăn thêm chút nữa, vừa nãy ăn một bụng hải sản rất dễ tiêu hóa, bây giờ không ăn nửa đêm sẽ đói tỉnh.
Mãng Nhị và Ưng Lục ngồi trên tảng đá cách đó không xa, nhìn Trương Thự Quang bận rộn ra vào, thấy cậu xoa xoa que gỗ để nhóm lửa, mắt Mãng Nhị suýt chút nữa trừng rớt ra ngoài.
Ưng Lục cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có thể không cần nhờ đến vu lực để nhóm lửa, tuy trước đó đã nghe có người nói á thú nhân này biết nhóm lửa, nhưng nghe và thấy là hai cảm giác khác nhau.
Vừa kỳ diệu vừa chấn động!
Hai người nhìn chằm chằm vào động tác của Trương Thự Quang, thấy cậu dùng cỏ khô làm ngọn lửa bùng lên, thấy cậu cho cành cây nhỏ vào đống lửa, lại thấy cậu tìm những khúc gỗ to hơn đặt lên trên cành cây nhỏ.
Lửa càng lúc càng lớn, Trương Thự Quang dùng vỏ sò múc phần nước cá còn lại trong nồi đá từ sáng đổ vào vỏ ốc biển lớn, cúi đầu ngửi ngửi, lại liếm liếm, phát hiện mùi vị không thay đổi, lát nữa có thể cho thêm vào canh, không nên lãng phí.
"Cậu..." Mãng Nhị khẽ rít lên, âm lượng quá nhỏ, không gây được sự chú ý của Trương Thự Quang.
Thú nhân đang chia thịt dưới núi gào lên một tiếng: "Ai không có việc gì thì qua lấy thịt!"
Trương Thự Quang nghe thấy, không động đậy.
Cậu nhớ theo lời trước đó, không đi hái lượm thì không có rau dại quả dại chia, nghĩ rằng quy tắc chia thịt cũng giống như vậy.
Ưng Lục đứng dậy từ bờ vực nhảy thẳng xuống, Trương Thự Quang liếc mắt thấy động tác của anh ta, giật mình.
"Cẩn thận!"
Mãng Nhị chớp chớp mắt, vẻ mặt buồn cười nhìn cậu.
Á thú nhân này chắc là từ bộ lạc nhỏ vùng biên giới ra, chưa từng thấy thú nhân tộc cự ưng, không biết họ có thể bay.
Trương Thự Quang chạy ra bờ vực nhìn xuống, liền thấy Ưng Lục vừa nhảy xuống sau lưng xòe ra một đôi cánh màu đen vàng, vỗ vỗ mang theo anh ta bay xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.
Cậu bị kinh ngạc.
"Tộc cự ưng có thể xòe cánh khi ở hình người, họ không sợ nhảy từ trên cao xuống." Mãng Nhị bị vẻ mặt của cậu chọc cười, giải thích một câu.
Trương Thự Quang ngơ ngác gật đầu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đây chính là người chim trong truyền thuyết!
Mãng Nhị lại nói: "Cậu không xuống lấy thịt à?"
Trương Thự Quang hoàn hồn, quay mặt nhìn anh ta, rất ngạc nhiên hỏi: "Tôi cũng có thể lấy thịt?"
"Đúng vậy, thịt mà đội săn bắn của Mãng Cửu mang về, cậu đương nhiên có phần, hơn nữa thịt trong bộ lạc chúng ta đều là mỗi người một phần, người ra sức thì chia nhiều hơn, người không ra sức thì chia ít hơn, tôi nghe họ nói thu hoạch tốt lắm, đây là đợt đầu tiên đưa về." Mãng Nhị đứng dậy, anh ta cũng phải xuống lấy phần của mình.
Trương Thự Quang thực sự không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, cậu cười càng chân thành cảm ơn Mãng Nhị.
Cậu đi thêm nước vào nồi đá đun lên trước, sau đó mới men theo con đường nhỏ xuống núi.
Phía trước mấy ngọn núi nơi bộ lạc Nhai Ngạn sinh sống, có một khoảng đất bằng phẳng rộng lớn bị thú nhân thú hình khổng lồ giẫm rất chắc, lúc này mọi người đều tụ tập trên bệ đá, vây quanh năm người của đội săn bắn, họ mang về rất nhiều con mồi.
Trương Thự Quang đứng từ xa nhìn, thấy họ vẻ mặt thỏa mãn vui sướng nhận thịt.
"Nhiều cự trư quá, thịt này thì mềm thật đấy, chỉ là hơi có mùi hôi."
"Thế còn ngon hơn thịt dê, thịt dê mùi nặng nhất."
"Tôi vừa nãy còn thấy mấy con thú chân dài, chạy nhanh như vậy mà cũng bị bắt được, vẫn phải là đội săn bắn của Mãng Cửu mới được, lần này lại là đội của họ săn được nhiều dã thú nhất."
"Đâu chỉ là nhiều, không nghe họ nói đây là đợt đầu tiên sao, vừa mới tan tuyết mà đã tìm được nhiều dã thú như vậy, thật lợi hại."
"Nếu tôi có thể sinh trứng cho Mãng Cửu thì tốt rồi, tiếc là nói với cậu ấy mấy lần rồi mà cậu ấy không thèm để ý."
"Cô nằm mơ đi, người đẹp nhất bộ lạc chúng ta là Kiều còn không được Mãng Cửu liếc mắt tới, mắt cậu ta cao lắm đấy!"
"Ấy, cô nói xem, á thú nhân mà lần này cậu ta mang về có đặc biệt lắm không?"
"Cô nói cái tên Thự Quang đó hả? Tôi không biết, dù sao chắc chắn cũng có chỗ khác biệt rồi, sáng nay tôi còn thấy cậu ta cùng thủ lĩnh và Vu ra ngoài, Vu bao lâu rồi không ra khỏi bộ lạc, cậu ta vậy mà có thể cùng Vu đi ra ngoài, thật may mắn."
"Suỵt, đừng nói nữa, cậu ta ở đằng sau kìa!"
Trương Thự Quang vốn nghe chuyện bát quái đến mình cũng hơi ngại, bây giờ người nói chuyện bát quái quay đầu nhìn cậu, cậu cũng chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt.
Chứ còn làm sao nữa?
"Ai ở sau chưa lấy thịt thì nhanh lên, chia xong chúng ta còn phải quay lại khiêng số thịt còn lại!" Tay cầm chiếc rìu đá dính đầy máu tươi, Hùng Hôi hô một tiếng: "Muốn miếng nào tự chỉ."
"Tôi muốn một cái đùi thú chân dài!"
"Cho tôi một cái đầu lợn rừng!"
"Cái người muốn đùi kia, ăn nhiều thế không sợ no chết à!"
"Tôi để đó từ từ ăn thì sao, không được à!"
"Anh mấy ngày chưa đi săn rồi, còn dám chia nhiều thịt thế!"
Thấy sắp cãi nhau, Hùng Hôi giận dữ nói: "Cút hết ra, tự mình được chia bao nhiêu thịt không biết à! Chỉ biết ăn!"
Trương Thự Quang càng nghe càng thấy thú vị, thấy Mãng Nhị bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Thú nhân trong bộ lạc biến thành thú hình không phải có thể ăn rất nhiều đồ sao, thịt sẽ không bị hỏng chứ?"
Mãng Nhị lắc đầu nói: "Trong bộ lạc có quy định, không được vì có nhiều thịt mà biến thành thú hình ăn uống vô độ, như vậy bao nhiêu thịt cũng không đủ cho thú nhân chia, còn để á thú nhân và con non sống thế nào, nếu người không tham gia săn bắn và hái lượm, thì chỉ được chia rất ít thịt."
Trương Thự Quang khẽ gật đầu, làm nhiều hưởng nhiều, làm ít hưởng ít, không có gì sai.
Hùng Hôi sức lớn, loáng cái đã chặt xong thịt theo yêu cầu rồi chia xuống, cậu ta ngẩng đầu lau mồ hôi, liếc mắt thấy Trương Thự Quang đứng ở vòng ngoài đám đông, còn có Mãng Nhị bên cạnh.
Giơ tay vẫy vẫy "Thự Quang, lại đây, ra phía trước này!"
Trương Thự Quang ngẩn người, dưới ánh mắt của mọi người vội vàng xua tay "Không cần không cần, tôi xếp hàng nhận là được rồi." Cậu thực ra không quen Hùng Hôi, nhưng đối phương vừa gọi đúng tên cậu, cảm giác đó có chút kỳ lạ.
Cậu không biết, mình vì khoai tây đã hơi nổi tiếng trong bộ lạc, người chú ý đến cậu đa phần là thú nhân, bên phía á thú nhân thì không có động tĩnh gì lớn, nhưng cũng có một số á thú nhân âm thầm quan sát, muốn xem cậu rốt cuộc có gì khác biệt mà có thể hấp dẫn được Mãng Cửu, chiến binh mạnh nhất bộ lạc này.
Hùng Hôi tay cầm rìu đá vẫy vẫy, cười sảng khoái: "Cậu khác với người khác, mau lại đây, Mãng Cửu bảo tôi mang cho cậu một con lợn rừng con."
Cậu ta nói xong lùi lại hai bước, rồi từ dưới đống xác lợn rừng, lôi ra một con lợn rừng con nhỏ hơn nhiều.
Trương Thự Quang ánh mắt phức tạp nhìn bãi đất đầy những con vật lông đen dài, bên mép chìa ra hai chiếc răng nanh nhọn, đầu béo tai to mũi rộng, thân hình to cỡ con bò vàng.
Hóa ra ở đây nó gọi là cự trư à, mở mang tầm mắt!