Thú Thế Làm Ruộng Làm Xây Dựng - Chương 13

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Trời đã hoàn toàn tối, trước đó Trương Thự Quang đã nhờ Tiểu Hạt ghi lại thời gian mặt trời lặn ở đây, phát hiện mặt trời lặn vào khoảng bảy giờ năm mươi phút.
 
"Mùa xuân mặt trời lặn muộn như vậy." Cậu lẩm bẩm trong lòng.
 
Tiểu Hạt đã tắt máy sẽ không đối thoại với cậu, nên Trương Thự Quang cũng chỉ tự nói một mình.
 
Ra khỏi hang một cơn gió đêm thổi tới, Trương Thự Quang rùng mình một cái, kéo chặt tấm da thú trên người, dời mèo con vào lòng, "Đi nhanh đi nhanh, lạnh chết mất."
 
Dù trên người đã quấn da thú, nhưng chân vẫn trần, chân trần đạp trên đất bùn càng thêm khó chịu.
 
Cậu thở dài, trước tiên phải giải quyết vấn đề ăn mặc, sau đó phải sửa đường!
 
Nhưng bây giờ cậu buồn ngủ quá.
 
Ngáp liên tục, Trương Thự Quang đứng trước cửa hang của Mãng Cửu, nhìn vào bên trong hang tối om, có chút không muốn vào.
 
Lạnh quá, bên trong hang không đốt lửa, ẩm ướt lạnh lẽo.
 
"Tôi đi chỗ thủ lĩnh lấy mồi lửa." Mãng Cửu đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
 
Trương Thự Quang ngẩn người, bất ngờ trước sự chu đáo của đối phương.
 
Mãng Cửu rất nhanh đã trở lại, tay cầm que củi đang cháy, Trương Thự Quang đã nhặt ít cành khô xếp thành đống củi trong hang.
 
Đợi đống lửa cháy lên, Trương Thự Quang cuối cùng cũng nhìn rõ bên trong hang, buổi sáng lúc rời đi, cậu thực ra chưa nhìn rõ toàn bộ, bây giờ mới phát hiện, thì ra phiến đá cậu ngủ trước đó ở gần cửa hang, sâu bên trong hang còn có một phiến đá lớn hơn, đó chắc là chỗ Mãng Cửu ngủ.
 
Trương Thự Quang đặt con mèo con lên phiến đá, đi đến chỗ da thú chất đống bên vách tường, quay đầu nhìn Mãng Cửu, "Tôi có thể dùng những tấm da này không?"
 
Mãng Cửu gật đầu, hắn không ở trong hang, mà đang ở bên ngoài hang xử lý con hươu thú kia.
 
Con hươu thú để một ngày đã có mùi hôi thiu, Trương Thự Quang cầm mấy tấm da thú bên vách tường lên giũ giũ, phát hiện da thú rất nguyên vẹn, dù có chút bụi bẩn nhưng không có mùi lạ, hắn chọn hai tấm da dài lông trải lên phiến đá.
 
Để cậu đêm lạnh như vậy ngủ trực tiếp trên phiến đá, chi bằng cho cậu một đao còn hơn, trải hai lớp da rồi ngủ thì khác, sau đó cậu lại lấy một tấm da làm chăn.
 
Làm xong, cậu phát hiện còn thiếu một cái gối.
 
Đối với cậu mà nói, ngủ không có gối chắc chắn không được.
 
"Mãng Cửu, có hòn đá nào bằng phẳng hơn một chút không?" Cậu đi ra ngoài hang, thấy Mãng Cửu đã lột da hươu xong, không khỏi khen hắn làm nhanh, "Thịt hỏng rồi thì làm sao?"
 
"Rửa sạch là ăn được." Mãng Cửu không thấy thịt này có vấn đề gì, sáng mai mang đi rửa sạch là được.
 
Trương Thự Quang nhíu mày, nhưng không lên tiếng khuyên hắn đừng ăn.
 
Cậu biết rõ, dù Mãng Cửu săn bắn rất giỏi, cũng không thể lãng phí thức ăn.
 
May mà thịt cũng chỉ để một ngày, dù không tươi cũng chưa đến nỗi không ăn được, mai rửa nhiều lần chắc sẽ không có vấn đề gì.
 
"Bên kia có đá, anh tìm xem." Mãng Cửu cắt thịt hươu thành miếng lớn đặt trên đất, chỉ về phía không xa, "Đừng rơi xuống."
 
Trương Thự Quang đáp một tiếng, đi đến chỗ chất đống đá, rồi cẩn thận thò người xuống nhìn, có thể thấy ánh lửa trại trong hang động tầng dưới, cậu nghĩ cũng vẫn có người sợ lạnh biết đốt lửa sưởi ấm.
 
Tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một hòn đá bằng phẳng lại không quá cao, cậu hài lòng mỉm cười.
 
"Ngày mai cậu định đi săn sao?" Cậu quay đầu hỏi Mãng Cửu đã cắt xong thịt.
 
"Ừ." Mãng Cửu gật đầu, có chút nghi ngờ nhìn hòn đá trong tay cậu, "Anh muốn đá làm gì?"
 
"Làm gối, để ngủ." Trương Thự Quang giơ hòn đá lên thị phạm cho hắn, "Chỉ là hơi cứng, tạm dùng một đêm, mai xem rồi tìm cái khác thay thế."
 
Mãng Cửu phát hiện một số ý tưởng của cậu thực sự rất mới lạ, nhưng lại cảm thấy lời cậu nói hình như cũng có lý.
 
Đêm đó Trương Thự Quang mơ một giấc mơ, mơ thấy cha mẹ anh chị em, sáng dậy nước mắt trên mặt còn chưa khô, khiến lòng cậu nghẹn lại.
 
"Tỉnh rồi?" Mãng Cửu từ bên ngoài hang bước vào, tay cầm một miếng thịt.
 
Trương Thự Quang thấy hắn sáng sớm đã định ăn thịt sống, dạ dày cậu cộm lên, vội vàng nói: "Tôi không ăn, cậu tự ăn đi."
 
Mãng Cửu cũng không ép cậu phải ăn, nghe vậy chỉ nhìn cậu một cái, rồi hai ba miếng đã ăn hết thịt.
 
Trương Thự Quang bĩu môi, người này khẩu vị nặng thật.
 
"Meo meo~~" Bên cạnh truyền đến tiếng kêu nhỏ nhẹ của con mèo con, Trương Thự Quang quay đầu nhìn, con mèo con cũng tỉnh rồi, đang nằm ngửa duỗi chân tay.
 
Cậu đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cái bụng mềm mại lông xù của con mèo con, cảm giác tay rất tốt khiến cậu không tự chủ được mỉm cười.
 
"Lấy nước ở đâu? Tôi muốn rửa mặt súc miệng." Là một người hiện đại, bảo cậu một hai lần không đánh răng rửa mặt cậu còn chịu được, bảo cậu nhiều lần không rửa mặt súc miệng, vậy chẳng khác nào tự hành hạ mình, chưa nói đến cái khác, cái mùi hương khi cậu mở miệng ra cũng đủ xông cậu ngất xỉu.
 
Mãng Cửu cầm khúc xương cá đặt bên cạnh dùng đá mài, nghe cậu hỏi liền chỉ ra ngoài: "Mỗi tầng đều có mấy cái chum đá lớn, có thể dùng bát đá múc nước, hết nước lại đổ thêm vào."
 
Trương Thự Quang cảm ơn, ra ngoài lấy nước rửa mặt súc miệng, cậu tính lát nữa đi tìm chút cây to khỏe, trực tiếp dùng gỗ đào một cái chậu lớn, nhưng nghĩ đến khả năng làm thủ công của mình, cậu lại có chút không tự tin, dù sao ở đây không có đồ dùng bằng sắt, muốn đào gỗ vẫn phải dựa vào đá.
 
"Tại sao trong hang của cậu không có nồi đá? Tôi muốn đun chút nước nóng uống, còn muốn đào mấy cái bát gỗ và chậu gỗ, ở đâu có gỗ thích hợp? Còn muốn trồng chút rau, có chỗ nào trồng được không?" Trương Thự Quang vẫy vẫy tay, thực ra cậu muốn làm rất nhiều việc, nhưng xem ra trước mắt cậu phải làm ra cái nồi đá quan trọng nhất trước, nếu không đến cơm nóng cũng không có mà ăn.
 
Mãng Cửu nhàn nhạt nói: "Tôi ở một mình, không để ý đến những thứ này, anh muốn nồi đá to cỡ nào, tôi đi đào cho anh một cái, chỗ nào dưới núi không có người ở đều có thể trồng trọt, còn gỗ thì phải vào rừng tìm."
 
Trương Thự Quang hơi ngại, dù sao cũng là mình làm phiền đối phương, nhưng nghe hắn nói vậy, lại cảm thấy rất vui.
 
"Nếu không phiền thì đào hơi lớn một chút, tìm loại đá có thể nướng trên lửa mà không bị nứt ấy." Cậu dang hai tay ra khoa tay múa chân, "Đến lúc đó có thể dùng đá kê lên, rồi đốt lửa nấu nhiều món ngon."
 
Mãng Cửu gật đầu, ra cửa.
 
Nhân lúc này, Trương Thự Quang bật điện thoại, hỏi Tiểu Hạt giờ là mấy giờ.
 
Tiểu Hạt: "Bảy giờ ba mươi ba phút giờ Bắc Kinh, chủ nhân buổi sáng tốt lành."
 
Trương Thự Quang: "Buổi sáng tốt lành, mở ghi chú lên, ghi lại làm bếp lò bằng đá, còn cần đi đào chút bùn trát lên bếp, tìm cây to khỏe để đào bát, chậu, còn phải có đũa, lại tìm chút cỏ khô da thú làm gối mềm hơn, tìm dây leo và cành cây đan giỏ."
 
Tiểu Hạt: "Vâng chủ nhân, đã ghi xong."
 
Trương Thự Quang: "Cảm ơn, tắt máy đi."
 
Màn hình điện thoại trước mặt biến mất, Trương Thự Quang sờ sờ lông lưng con mèo con, phát hiện tên nhóc này cả đêm lăn lộn trên da thú nên đất trên người cũng bớt đi, không khỏi khẽ chạm vào chóp mũi nó, "Đợi đến trưa tắm cho mi nhé, bẩn quá rồi."
 
Con mèo con liếm liếm chóp mũi, rồi lại liếm ngón tay cậu.
 
Trương Thự Quang bế con mèo con ra khỏi hang đặt xuống đất, nói: "Muốn đi vệ sinh thì ra ngoài đào hố, không được đi trong hang, biết không?"
 
Con mèo con kêu meo meo hai tiếng, rồi tìm một chỗ trống bên ngoài hang, bắt đầu đào hố đi vệ sinh.
 
Trương Thự Quang nhướn mày, cũng thông minh đấy chứ.
 
Cậu quay người vào hang, bê hết những tấm da thú ở góc tường ra ngoài, chạy đi chạy lại ba chuyến mới xong, mệt đến nỗi chống nạnh đứng ngoài hang thở dốc mấy hơi.
 
*Ding*
 
Tiểu Hạt: "Chủ nhân, cần nhắc ngài một chút, ngài vẫn chưa ăn sáng."
 
Trương Thự Quang: "Tôi biết, đói rồi, lát nữa nướng củ khoai tây ăn tạm."
 
Cậu vào hang nhóm lửa lên, rồi bị con mèo con cọ cọ vào chân mấy lần, cậu cúi đầu nói: "Lát nữa làm đồ ăn cho mi, tự chơi đi, đừng chạy lung tung."
 
Con mèo con không hiểu, chỉ vây quanh cậu kêu meo meo không ngừng.
 
Trương Thự Quang thầm nghĩ, tên nhóc này đói rồi.
 
Cậu nhanh chóng dọn dẹp sơ qua hang động, bỏ hết các loại xương ra ngoài, còn phát hiện mấy cục kết tinh màu vàng nhạt, to bằng bàn tay, bề mặt kết tinh dạng hạt.
 
Cầm lên xem xét, rồi ngửi ngửi, không có mùi gì, nhưng cái cảm giác này...
 
Cậu dùng ngón tay xoa chút hạt xuống liếm thử, mặn.
 
Là cục muối kết tinh, nhưng nhìn thế này tạp chất bên trong khá nhiều.
 
Đặt cục muối lên da thú, Trương Thự Quang lại tìm được mấy cái bát đá, nói là bát cũng hơi quá, độ sâu này nói là đĩa cũng không sai.
 
Cậu thở dài, ghi một câu vào ghi chú, bộ đồ dùng ăn uống đầy đủ.
 
Vì đã dọn hết đồ trong hang ra ngoài, cửa hang chất đống đủ thứ lộn xộn, cậu cũng không rõ cái nào Mãng Cửu không cần, nhưng theo cậu thấy, ngoài da thú và cục muối ra, những thứ khác đều không cần lắm.
 
Khi Mãng Cửu trở về, Trương Thự Quang đang nướng khoai tây, vì mang về không ít khoai tây, ăn thêm hai bữa nữa vẫn còn thừa.
 
"Như này được không?" Mãng Cửu đưa nồi đá cho cậu xem.
 
Trương Thự Quang kinh ngạc vì đối phương vậy mà có thể đào đá nhẵn mịn như vậy, hơn nữa hòn đá này không hề thô ráp, sờ vào còn trơn láng.
 
"Hòn đá này có bị lửa đốt nứt không?"
 
"Ừ, trong bộ lạc làm nồi đá đều dùng loại đá này." Mãng Cửu đặt nồi đá xuống bên cạnh, nói: "Tôi phải đi săn cùng đội săn bắn rồi."
 
Trương Thự Quang: "Cậu đi rồi thịt này làm sao?"
 
Mãng Cửu: "Anh xử lý."
 
Trương Thự Quang: "Đồ trong hang tôi dùng được không?"
 
Mãng Cửu: "Được hết."
 
Trương Thự Quang: "Khoảng bao giờ cậu về?"
 
Mãng Cửu: "Không biết."
 
Trương Thự Quang gật đầu, rồi khều mấy củ đã nướng chín từ đống lửa ra đặt lên một tấm da thú, gấp bốn góc lại buộc chặt đưa cho hắn, "Này, cái này nguội rồi cũng ăn được, đừng có ăn thịt sống mãi, không tốt cho sức khỏe đâu."
 
Cậu không rõ người ở đây ăn nhiều thịt sống như vậy, trong người có ký sinh trùng không, cậu chỉ biết thú nhân cũng là người, dù họ có thể biến thành mãnh thú, là người thì không thể chỉ ăn đồ sống, hơn nữa không thể chỉ ăn thịt, còn phải hấp thụ các chất dinh dưỡng khác trong rau quả.
 
Mãng Cửu nhận lấy, giơ tay xoa đầu cậu một cái, "Đợi tôi về."
 
Trương Thự Quang khẽ hắng giọng, "Biết rồi, cẩn thận."
 
Mãng Cửu mỉm cười với cậu, quay người rời đi.
 
Trương Thự Quang sờ mặt, cảm thấy mặt hơi nóng, cậu quạt quạt gió, sao còn có chút ngại nữa chứ!

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 2 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo