Chương 10
10
Có lẽ vì tôi không chịu để bị lừa quay về nên đã khiến gã đàn ông kia tức giận.
Điện thoại của Lưu Thanh Thanh mấy ngày nay liên tục nhắn tin cho tôi, ngày càng dồn dập.
Tôi không biết là do cô ta tự nhắn hay do gã đàn ông kia điều khiển.
Tôi chỉ qua loa đáp lại vài câu, nhưng chưa từng đồng ý với yêu cầu “qua ở cùng” của cô ta.
Lâm Thần cũng nhắn cho tôi rất nhiều lần.
【Bảo bối, khi nào em về? Anh nhớ em quá!】
【Em yêu, sao không trả lời anh? Mau nhắn cho anh đi, lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau xem phim!】
【Bảo bối?】
Đến khi thấy tôi không đồng ý, anh ta liền nổi giận, bắt đầu đe dọa.
【Trương Thi Thi, nếu em còn không về, chúng ta chấm dứt ở đây!】
【Không ngờ em lại lạnh lùng như vậy, thật khiến anh thất vọng!】
Phải nói rằng, cả hai kẻ đó đều rất giỏi trong việc lấy đạo đức ra uy hiếp người khác.
Tôi thì cứ giả vờ như nghe không hiểu, không đi cũng chẳng từ chối.
Không phải bọn họ bảo tôi ngu ngốc sao?
Ngốc thì nghe không hiểu lời người ta nói cũng hợp lý thôi.
Nhưng tôi không thể chặn họ, vì trong mắt người ngoài, tôi chẳng có lý do gì để làm vậy.
Nếu chặn, sau này ngược lại còn dễ bị nghi ngờ.
Vài ngày sau, bọn họ không nhắn thêm gì nữa.
Có lẽ gã đàn ông kia đã hết kiên nhẫn, quyết định ra tay với hai người đó trước.
Hai kẻ đó hẳn đang phải trải qua tất cả những gì tôi từng nếm trải ở kiếp trước.
Ha… tôi thật sự muốn biết, trong tình cảnh này, liệu Lâm Thần còn có thể dịu dàng ôm lấy Lưu Thanh Thanh mà nói:
“Không trách em đâu, bảo bối, chỉ là em quá lương thiện thôi!”
Lần tiếp theo tôi nghe được tin về Lưu Thanh Thanh và Lâm Thần, là từ bản tin xã hội.
【Chấn động: Một nam một nữ bị p/hâ/n th/â/y dã man trong nhà!】
Tiêu đề r/ợ/n người ấy đang chễm chệ ở vị trí thứ ba bảng nóng.
Mức độ tàn khốc của vụ án khiến ai nấy đều rùng mình sợ hãi.
Theo người dân tiết lộ, th/i t/h/ể của hai kẻ đó bốc mùi hôi thối rồi mới bị phát hiện.
Người sống ở tầng trên nghe tin tầng dưới xảy ra á/n m/ạn/g thì sợ phát khiếp.
“Hèn chi mấy hôm đó cứ nghe thấy nửa đêm có tiếng chặt thịt, hóa ra là g/i/ế/t người!”
Khi cảnh sát và pháp y đến nơi, các phần t/h/i th/ể đã bị cắt ra từng khúc, treo bằng dây trên ban công.
Như thể đang phơi thịt lạp xưởng.
Còn nghi phạm thì ung dung nằm trong phòng ngủ, thản nhiên như không có gì.
Nghe nói khi cảnh sát ập vào, hắn còn ngụy biện rằng đó là chỗ thịt heo hắn mới mua về.
Nhưng hai cái đầu người bị vứt sang một bên đã khiến hắn cứng họng, không thể chối cãi.
Tôi không hiểu vì sao hắn không chạy trốn, nhưng nghĩ kỹ thì loại người này hẳn chẳng nỡ rời bỏ “chiến lợi phẩm” của mình.
Giống như kiếp trước, sau khi g/i/ế/t tôi, hắn còn tự tay xách x/á/c đi cho chó hoang ăn.
Nếu không phải nhờ những mẩu xương thừa và tàn tích còn sót lại được xét nghiệm, e rằng tôi cũng chẳng có cơ hội nhìn thấy tên b/i/ế/n th/á/i kia bị pháp luật trừng trị.
Trên mạng thậm chí còn rò rỉ vài tấm ảnh chưa che mờ.
Người khác có thể không dám xem, nhưng tôi thì nhìn chằm chằm thật lâu.
Nhìn mãi, nhìn mãi… cuối cùng tôi lại bật cười.
Thì ra, nếu như tôi không mù quáng nhìn nhầm người, kẻ bị ch/é/m x/á/c cũng sẽ không phải là tôi!
Nghe nói khi cảnh sát thẩm vấn vì sao lại g/i/ế/t người, gã đàn ông cười hèn hạ vô cùng:
“Cái gì mà vì sao? Muốn g/i/ế/t thì g/i/ế/t thôi!”
“Cô ta lương thiện như vậy, tôi thật sự rất tò mò xem trái tim cô ta có tỏa sáng không~”
“Bọn chúng vô dụng như thế, không g/i/ế/t chẳng phải phí mất lương thực của tôi sao!
Ngày nào cũng dám uy hiếp tôi, mà tôi thì ghét nhất là bị uy hiếp! Chính bọn chúng gọi tôi tới ở, giờ lại muốn đuổi tôi đi, đời nào có chuyện dễ dàng vậy!”
“Tôi vốn cũng không định g/i/ế/t nhanh như thế, nhưng hai đứa chúng nó lại mưu tính bỏ trốn? Lỡ tay một cái liền cứa đ/ứ/t c/ổ thôi. Hí hí!”
“Thật không ngoan chút nào. Rõ ràng miệng nói mình lương thiện, thế mà khi tôi bảo muốn nhìn thử trái tim cô ta, cô ta lại dám từ chối!”
Giọng điệu gió thoảng mây bay ấy, đến cả cảnh sát dày dạn hơn hai mươi năm cũng phải rợn người.
Dĩ nhiên, tôi cũng bị mời đi lấy lời khai.
May thay có bảo vệ làm chứng, qua điều tra tổng hợp, cảnh sát loại bỏ khả năng tôi quen biết gã đàn ông đó.
Khi biết hắn từng lén lút vào nhà Lưu Thanh Thanh nhưng cô ta lại không báo cảnh sát, các điều tra viên cũng chỉ còn biết cạn lời.
Sau khi tìm được camera và xem lại toàn bộ, bọn họ còn biết chuyện Lâm Thần là bạn trai tôi, rồi an ủi:
“Cô bé à, sau này chọn bạn nhớ nhìn cho rõ. May mà hôm đó cháu không xen vào, nếu không cũng nguy hiểm rồi!”
“Chúng tôi xem trong camera, hai người họ còn định lừa cháu đến, rồi cầu xin tên sát nhân kia tha cho họ đấy!”
“Tin lời sát nhân ư? Đúng là c/h/ế/t cũng chẳng oan!”
Chỉ có mình tôi mới hiểu, thật ra tôi đã c/h/ế/t một lần rồi.
Vì không biết nhìn người.
Sau khi tên b/i/ế/n th/á/i kia bị t/ử hì/n/h, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Kiếp này, tôi sẽ không còn phải nếm trải cảm giác bị ph/â/n th/â/y, bị chiên dầu, bị chó hoang ăn x/á/c nữa.
Tôi nhìn cơ thể nguyên vẹn của mình mà òa khóc.
Không còn mối đe dọa đến tính mạng, tôi càng thêm trân trọng sự sống của mình.
Cuối cùng, tôi chọn ở lại quê nhà phát triển, còn trong cách đối nhân xử thế, tôi luôn giữ thái độ dè chừng và giữ khoảng cách.
Gặp những đồng nghiệp thích vờ vịt thương hại khắp nơi, tôi cũng chọn né xa.
Đồng thời, tôi lập một tài khoản tự truyền thông, chuyên chia sẻ cho chị em những kiến thức an toàn cơ bản.
Nhắc nhở họ: chìa khóa tuyệt đối không được để dưới hộp cứu hỏa hay thảm trước cửa.
– Hết –