Trăm năm trước, Bạch Kính Huyền vì một lý do nào đó rời khỏi Tiên cung, du hành khắp Tứ Hải. Khi đi về phương Nam đến Tử Tiêu Phong, nàng cảm nhận nơi đây thiên địa linh khí vô cùng dồi dào, phong cảnh lại tuyệt đẹp, khiến tâm thần tĩnh lặng, dễ dàng minh tâm dưỡng khí, bèn quyết định dừng chân tại đây, chuyên tâm tu dưỡng bản thân.
Một ngày nọ, có hai vị Chân Tiên tại Tử Tiêu Phong giao chiến, pháp lực cuồn cuộn, núi sông rung chuyển, âm thanh nổ vang như sấm sét, làm kinh động đến Bạch Kính Huyền. Trận chiến đó cụ thể thế nào không được ghi chép rõ ràng trong sử sách, nhưng trong dân gian truyền rằng — một trong hai người đến từ Tiên cung đã bị Bạch Kính Huyền giết chết ngay trước mặt bao người.
Tiên cung không có phản ứng gì về việc này, cũng không đưa ra bất kỳ lời giải thích nào. Từ đó trở đi, danh tiếng của Tử Tiêu Phong vang xa khắp nơi, các tán tu từ mọi vùng đất đổ về, tìm đến nương tựa, xem Bạch Kính Huyền là chủ nhân của Tử Tiêu Phong.
Người ngoài có thể không rõ nội tình, nhưng vào lúc lời của Bạch Kính Huyền vừa dứt, sắc mặt của các vị trưởng lão đều trở nên trắng bệch.
Trên lôi đài, Hàn Tử Khiếu nheo mắt quan sát kỹ Hạ Thanh, qua một lúc liền nhếch môi cười khinh miệt:
“Ngươi nếu thật sự có bản lĩnh, thì đã chẳng cần người đứng ra lên tiếng vì ngươi, bày ra vẻ ta đây, trò đó ở chỗ ta không dùng được!”
Lời không hợp, nửa câu cũng không cần khách sáo. Hạ Thanh cũng chẳng buồn nói thêm, chỉ nhấc trường côn trong tay:
“Vậy thì tới đi.”
Hạ Thanh vốn không thích gây chuyện, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sợ phiền phức.
Thần Châu đại địa, nội tình sâu xa, đạo lý đôi khi chẳng thể nói rõ bằng lời, nàng cũng hiểu qua một ít về quyền cước, nên giờ nàng muốn nhìn xem — những tiên nhân trong cuốn sách này, rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh thật sự.
“Hừ!”
Hàn Tử Khiếu hoàn toàn không xem Hạ Thanh ra gì, rút kiếm, vung tay vẽ ra một đạo chú phù giữa không trung.
Kiếm khí hóa thành hàng nghìn đường, tựa như mưa tím dày đặc trút xuống.
Hạ Thanh lập tức cảm nhận được nguy cơ đang ập tới.
Nguyên thân dù sao cũng là người tu hành, tuy thiên phú kém cỏi, nhưng tuyệt đối không thể xem là lười nhác. Đối với nguy hiểm, ít nhiều vẫn giữ được sự nhạy cảm bản năng. Dù cho kiếm khí vô hình, thân thể nàng đã được huấn luyện trong thời gian dài nên phản xạ cũng nhanh nhạy — không chút do dự, lập tức bật người lùi ngược lại.
Chỉ nghe “lộc cộc” một tràng âm thanh giòn giã vang lên, kiếm khí dày đặc như mưa trút xuống, va đập lên mặt đất như hàng loạt súng máy cùng lúc khai hỏa, để lại vô số lỗ thủng liên tiếp nhau. Đá vụn bắn tung tóe bốn phía, sắc bén chẳng khác gì lưỡi đao — chỉ cần sượt qua là máu đã chảy.
Hạ Thanh lập tức lui ra đến mép lôi đài, dùng trường côn chống đất nhảy bật lên không trung, tránh thoát đạo kiếm khí cuối cùng.
Dưới đài, đám đệ tử Thiên Lương Châu cười trên nỗi đau của người khác, reo lên:
“Phong chủ vừa xuất quan, Hạ Thanh đã quên mình là ai rồi! Không biết thân biết phận, vậy mà còn dám so chiêu với Hàn sư huynh!”
Một đệ tử khác tiếp lời:
“Đúng đấy! Một chiêu của Hàn sư huynh mà nàng còn không đỡ nổi!”
Các vị trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vô cùng lo lắng sốt ruột. Hạ Thanh chẳng biết chút pháp thuật nào, mà lại phải đối đầu với Hàn Tử Khiếu – thua là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Bạch Kính Huyền vẫn chưa ra lệnh dừng tay, nên chẳng ai trong số họ dám tự tiện can thiệp.
Trên lôi đài, mưa kiếm vừa dứt, Hạ Thanh ngẩng đầu quan sát cẩn thận cảnh tượng trong phạm vi chỉ một tấc vuông quanh mình, trong lòng khẽ động một ý niệm.
Nguyên thân dù sao cũng là người tu hành, tuy thiên phú kém cỏi, nhưng tuyệt đối không thể xem là lười nhác. Đối với nguy hiểm, ít nhiều vẫn giữ được sự nhạy cảm bản năng. Dù cho kiếm khí vô hình, thân thể nàng đã được huấn luyện trong thời gian dài nên phản xạ cũng nhanh nhạy — không chút do dự, lập tức bật người lùi ngược lại.
Chỉ nghe “lộc cộc” một tràng âm thanh giòn giã vang lên, kiếm khí dày đặc như mưa trút xuống, va đập lên mặt đất như hàng loạt súng máy cùng lúc khai hỏa, để lại vô số lỗ thủng liên tiếp nhau. Đá vụn bắn tung tóe bốn phía, sắc bén chẳng khác gì lưỡi đao — chỉ cần sượt qua là máu đã chảy.
Hạ Thanh lập tức lui ra đến mép lôi đài, dùng trường côn chống đất nhảy bật lên không trung, tránh thoát đạo kiếm khí cuối cùng.
Dưới đài, đám đệ tử Thiên Lương Châu cười trên nỗi đau của người khác, reo lên:
“Phong chủ vừa xuất quan, Hạ Thanh đã quên mình là ai rồi! Không biết thân biết phận, vậy mà còn dám so chiêu với Hàn sư huynh!”
Một đệ tử khác tiếp lời:
“Đúng đấy! Một chiêu của Hàn sư huynh mà nàng còn không đỡ nổi!”
Các vị trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng ấy thì vô cùng lo lắng sốt ruột. Hạ Thanh chẳng biết chút pháp thuật nào, mà lại phải đối đầu với Hàn Tử Khiếu – thua là điều không thể tránh khỏi. Nhưng Bạch Kính Huyền vẫn chưa kêu dừng, nên chẳng ai trong số họ dám tự tiện can thiệp.
Trên lôi đài, mưa kiếm vừa dứt, Hạ Thanh ngẩng đầu quan sát cẩn thận cảnh tượng trong phạm vi chỉ một tấc vuông quanh mình, trong lòng khẽ động một ý niệm.
Kiếm khí như gió, đến vô ảnh, đi vô tung, khó nhìn thấy vết tích nhưng vẫn đủ gây thương tổn. Xét về ngũ hành, kiếm thuộc “mộc”, khắc “thổ”, cấu thành thành tượng, thành quẻ, lấy "phong" mà xét.
Xem quẻ bề ngoài là thế, bên trong xem “tâm”, đây không phải tuyệt cảnh vô sinh mà vẫn còn cơ hội chuyển bại thành thắng. Quẻ trên là “khách”, quẻ dưới là “chủ”, trong đó chủ có ba biến: một là “ích”, hai là “hoán”, ba là “tiệm”. Hai biến sau tất dẫn đến thất bại, chỉ có biến thứ nhất mới có thể phá cục. Lúc này cần giữ tĩnh để quan sát thời thế, bởi trong cục diện ắt có chuyển cơ — phải biến bị động thành chủ động. Nhưng thời cơ chỉ có một, chớp mắt mà lỡ là mất.
Hạ Thanh thấy rõ thế cục, trong lòng đã quyết ý. Lập tức lấy “bất biến ứng vạn biến”, chờ khi đối phương thi triển hết chiêu thức mới từ đó tìm ra sơ hở mà phản kích.
Hàn Tử Khiếu múa kiếm như gió, mộc kiếm xoay tròn, kiếm quang tựa hình quạt, lập tức ào ạt kéo đến. Hạ Thanh bằng bản năng hạ eo né tránh, vừa kịp trong nháy mắt – “vèo vèo” – kiếm khí sượt qua mặt nàng, cắt đứt mấy sợi tóc.
Không ngờ Hạ Thanh có thể tránh được một chiêu này, Hàn Tử Khiếu lại thất thủ, cười nhếch mép:
“Lại một chiêu nữa, để ta xem ngươi trụ được bao lâu!”
Bên lôi đài, vài đệ tử Thiên Cùng Châu nhỏ giọng bàn tán, cuối cùng đem đề tài chuyển về người có uy vọng cao nhất giữa họ:
“Liễu sư tỷ, tỷ thấy Hạ Thanh có thể chịu được mấy chiêu của Hàn sư huynh?”
Liễu Hạm Vân nghe tiếng, chống cằm trầm ngâm:
“Nếu xét theo lý, Hạ sư muội không có phần thắng, mười chiêu là sẽ phân định cao thấp. Nhưng mà…”
Thấy nàng cố ý ngừng lời, mấy sư muội tò mò truy hỏi:
“Nhưng mà làm sao?”
Liễu Hạm Vân khẽ mỉm cười, môi cong như trăng:
“Ta cảm thấy Hạ sư muội không đơn giản, nói không chừng còn đang giấu tài. Phải biết rằng ‘mãn chiêu tất tổn, khiêm tốn mới được lợi’. Hàn Tử Khiếu ngược lại quá kiêu ngạo, chỉ sợ chính mình sẽ tự đá vào chân mình thôi.”
Các sư muội nghe vậy thì người hiểu người không, trong lòng vẫn đầy nghi hoặc:
“Liễu sư tỷ cảm thấy Hạ Thanh có thể thắng được sao?”
Liễu Hạm Vân không trả lời, chỉ mỉm cười, không nói một lời.
Trên lôi đài, thế cục đã nghiêng hẳn về một phía. Hạ Thanh chạy vắt giò lên cổ, dáng vẻ nào còn giống với lúc đầu kiên cường bước lên sân khấu. Hàn Tử Khiếu càng thêm đắc ý, cười nhạo:
“Ta tưởng ngươi có bản lĩnh gì, hóa ra chỉ là một con chuột nhắt chạy loạn không để lại dấu vết!”
“Vèo!” — một đạo kiếm khí lướt qua. Hạ Thanh né không kịp, bả vai lập tức bị cắt rách một đường, vết máu từ từ chảy xuống. Nhưng không hiểu có phải do thể chất đặc biệt hay không, nàng không hề cảm thấy đau đớn rõ ràng, lập tức thực hiện một cú lăn né nhanh, tránh khỏi những luồng kiếm khí tiếp theo đang ập đến.
Phía dưới đài, ánh mắt của Bạch Kính Huyền bỗng trở nên rét lạnh, khiến mấy vị trưởng lão quanh đó không ai dám thở mạnh.
Đúng lúc này, một người chấp sự bước nhanh tới, đến bên cạnh Tần trưởng lão, ghé tai thì thầm vài câu. Nghe xong, sắc mặt Tần trưởng lão đại biến, vừa kinh hãi vừa phẫn nộ:
“Ngươi nói cái gì? Lại có chuyện như vậy sao!”
Bạch Kính Huyền liếc nhìn về phía họ, giọng trầm xuống như gió rét đầu đông:
“Chuyện gì?”
Một câu ấy lạnh đến mức khiến tất cả những người đứng đó run bần bật. Tần trưởng lão nuốt khan một ngụm nước bọt, đối diện với ánh mắt lạnh như băng kia của Bạch Kính Huyền, đành cắn răng, gắng mở miệng:
“Hồi bẩm Phong chủ… hôm qua quả thật có người âm thầm chỉnh sửa danh sách vị trí thi đấu năm so luận bàn… đối thủ ban đầu của Hàn Tử Khiếu… vốn dĩ không phải Hạ Thanh.”
Lời vừa dứt, nhiệt độ xung quanh như lập tức tụt xuống mấy độ.
Mấy vị trưởng lão cùng đám chấp sự đều nín thở, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Mười năm Bạch Kính Huyền bế quan, vậy mà Tử Tiêu Phong đã xuất hiện tình trạng lộn xộn đến mức này, bây giờ ai cũng không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Tần trưởng lão tuổi cao đức trọng, thấy mọi người không ai dám mở miệng, đành gắng áp chế bất an trong lòng, dồn hết dũng khí mà nói:
“Phong chủ, ngài xem trận luận bàn hôm nay....”
Bạch Kính Huyền vẫn chưa nổi giận tại chỗ, mà chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm lên đài. Trầm ngâm một lát, mới nói: “Ra kết quả rồi nói tiếp.” Hạ Thanh nếu chưa từng cầu xin nàng giúp đỡ, chứng tỏ trận đấu này đến giờ nàng vẫn còn sức lực.
Vài vị trưởng lão nhìn nhau, Tần trưởng lão tức giận trừng mắt liếc bọn họ một cái, rồi ra lệnh: “Trước khi đại bỉ hôm nay kết thúc, các ngươi nhất định phải bắt được kẻ gây rối!”
Trên lôi đài vang lên một tiếng nổ lớn, một luồng kiếm khí nổ tung bên chân Hạ Thanh, sóng khí bốc cao ba mét, đánh thẳng vào nàng.
“Đến lúc kết thúc rồi!”
Hàn Tử Khiếu nắm chắc cơ hội, cũng dùng hai ngón tay vuốt qua mũi kiếm, quyết định tung chiêu quyết định thắng bại.
Hắn niệm chú văn, vận pháp lực, bên người hiện lên một vòng sáng tím.
Trên bầu trời vang lên một tiếng sấm, mây dày cuồn cuộn, tia chớp lóe sáng.
Từng đạo hồ quang đan xen chằng chịt, tụ lại thành uy áp mạnh mẽ.
Hạ Thanh lăn vài vòng rồi mới dừng lại, toàn thân đầy vết thương, ngẩng đầu lên, ánh chớp chói mắt phản chiếu trong con ngươi.
Sấm động, hào quang biến hóa là điềm báo.
Ngực nàng phập phồng dữ dội, hơi thở dồn dập, bên tay rơi mấy viên đá nhỏ.
Đá dính máu tươi, hình thành cục diện chiến đấu khốc liệt.
Sơn thủy mù mịt.
Vạn vật mới sinh, núi hiểm sông sâu, cơ hội thay đổi đã âm thầm xuất hiện.
Hàn Tử Khiếu vẫn luôn phát lực mạnh, tiêu hao lớn, mà chiêu này lại cần dồn lực, có thể thấy rõ lúc này chính là thời cơ ra tay của nàng.
Hạ Thanh tập trung toàn bộ tinh thần, âm thầm niệm tâm quyết.
Thành bại nằm ở hành động này, nàng chỉ có thể đánh cược một phen.
Ầm — một tiếng sét vang lên, trên lôi đài lập tức khói bụi mịt mù.
Mọi người nhón chân trông đợi, trận chiến này kéo dài đã lâu, cũng nên có kết quả rồi.
Nhưng không ai biết Hạ Thanh còn có thể đứng dậy hay không.
Chờ bụi mù tan đi, ở giữa lôi đài trống rỗng, người vừa quỳ rạp trên đất lại biến mất không thấy.
Hàn Tử Khiếu thấy vậy hơi kinh ngạc.
Bốn phía lôi đài bỗng vang lên tiếng kinh hô, Hàn Tử Khiếu quay đầu nhìn theo tiếng, không thấy bóng dáng Hạ Thanh.
Một cây trường côn từ phía sau hắn đánh tới, không hoa lệ, đánh trúng vào vai hắn.
Rắc —
Gậy gỗ gãy theo tiếng, Hàn Tử Khiếu nhanh chóng tỉnh táo lại, nghiêng người tránh cú đánh tiếp theo của Hạ Thanh.
Một chiêu không trúng, Hạ Thanh không lùi mà tiến, ánh mắt sáng rực như sao trong đêm, hai tay chắp trước ngực, kết một pháp quyết kỳ lạ.
Pháp thuật?!
Đồng tử Hàn Tử Khiếu co rút lại, theo bản năng lùi lại phía sau. Không ngờ vừa mới dịch chân được nửa bước, Hạ Thanh đã trở tay dùng nửa cây gậy gỗ còn lại đánh trúng vào đùi phải khiến hắn khuỵu xuống.
Hàn Tử Khiếu loạng choạng quỳ xuống, lúc này mới kịp phản ứng, thì ra chiêu thủ quyết kỳ lạ khi nãy của Hạ Thanh chỉ là một đòn nghi binh.
“Sơn thủy mông, tam hào biến, gió núi cổ, thủy sinh mộc, mộc khắc thổ.”
Hạ Thanh lẩm bẩm trong miệng, lại vung tay, gậy gỗ đánh trúng vào má phải của Hàn Tử Khiếu.
Trong miệng Hàn Tử Khiếu lập tức văng ra hai chiếc răng dính máu.
Cứ như vậy, Hạ Thanh dùng đoạn gậy phối hợp với mười phần sức lực còn lại, đánh cho Hàn Tử Khiếu mặt mũi bầm dập, từ đầu đến cuối không hề dùng bất kỳ loại pháp thuật nào.
Trên bầu trời, mây sấm dần tan, dưới lôi đài im lặng như tờ.
Trên đài, Hạ Thanh đá Hàn Tử Khiếu ngã lăn ra đất, sau đó bật người lên, đạp thẳng lên ngực hắn, dùng đầu nhọn của đoạn gậy gỗ dí vào cổ họng hắn:
“Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, ngươi có phục hay không?”