Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Đệ 02 chương chương 2

Kính Huyền Tiên tôn nhàn nhạt liếc nhìn Hạ Thanh một cái:
“Ừm?”

Hạ Thanh lập tức nghẹn thở, đồng tử giãn rộng, đầu óc trống rỗng.

A a a a a!
Làm sao có người lại tin vào chuyện trời rơi bánh bao người chứ!
Trời rơi bánh bao nhân nhất định là bánh có độc!
Từ xưa xuyên qua chưa bao giờ là chuyện tốt!

Trong lúc hoảng loạn, Hạ Thanh đột nhiên nghiêm túc lại, như sét đánh không kịp bịt tai, một chân đá văng viên ngọc kia ra xa, sau đó vô cùng trơn tru cúi người hành đại lễ 90 độ với Kính Huyền Tiên tôn:
“Chúc mừng sư tôn xuất quan! Có sư tôn ở đây, đệ tử chẳng sợ ai hết!”

Hạ Thanh dám thề, hồi tiểu học lúc tuyên thệ gia nhập Đội Thiếu niên Tiền phong cũng chưa từng hùng hồn quyết liệt như lần này.

Đôi mắt Bạch Kính Huyền sâu thẳm, chăm chú nhìn Hạ Thanh đầy lo lắng bất an.

Đệ tử vừa rồi bị thương còn đang nằm đằng kia, chỉ cần Bạch Kính Huyền khẽ động một ý niệm, là có thể nghiền gãy ba cái xương sườn của nàng.

Không biết sư tôn có phát hiện hành động nhỏ lúc nãy của nàng hay không.

Càng căng thẳng, thời gian dường như trôi càng chậm. Mười giây mà với Hạ Thanh, cảm giác như đã qua cả thiên hoang địa lão.

Khóe môi Bạch Kính Huyền bỗng khẽ cong, nở một nụ cười nhạt:
“Thật sao?”

Một khắc trước vẫn còn là sương lạnh ba thước, trong chớp mắt tuyết tan băng tan, ngay cả cơn gió thổi qua núi cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.

Tim nhỏ của Hạ Thanh bùm bùm nhảy loạn, vừa thoát nạn, cả sống lưng áo đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Cửu thiên hàn nguyệt – cao cao tại thượng, thần bí, cô tịch, đồng thời cũng nguy hiểm.

Tuy nhiên, xét từ kết quả thì trước mắt có vẻ vẫn tạm thời an toàn.

Khi giọng Kính Huyền Tiên tôn vừa dứt, đệ tử trên đỉnh phong lập tức đồng loạt quỳ xuống một mảng lớn, mấy vị trưởng lão cũng lần lượt chắp tay, cúi người hành lễ:

"Chúng đệ tử bái kiến Tiên Tôn xuất quan!"

"Đều đứng lên đi."

Giọng nói của Tiên Tôn lạnh nhạt, khoanh tay đứng giữa đám người, mỗi cử chỉ đều trở thành tâm điểm chú ý của muôn người.

Ánh mắt nàng cuối cùng cũng rời khỏi người Hạ Thanh, lướt qua mấy trăm gương mặt xung quanh:

"Nói đi, gần đây tình hình trên phong như thế nào?"

Hạ Thanh lặng lẽ thở phào một hơi, vén tay áo lau mồ hôi.

Vài vị trưởng lão bước lên trước, một người đại diện mở miệng bẩm báo:

"Tiên Tôn đã bế quan mười năm, Tử Tiêu Phong đã thu nhận thêm 21 đệ tử mới. Trong đó, có hai người là phi thăng tự Tiên Vực tới, còn lại mười chín người đều đến từ Thần Xuyên hoang dã."

"Các đệ tử trên phong ngày ngày siêng năng tu luyện, tu vi ổn định tiến bộ. Trong đệ tử các châu thì hậu bối của Thiên Cùng Châu – Liễu Hạm Vân  có thành tích tu hành xuất sắc nhất, đã dẫn đầu đột phá đến cảnh giới Chân Tiên từ ba năm trước."

Bạch Kính Huyền gật đầu:

"Không tồi."

Mấy đệ tử mặc chế phục màu lam nhạt thuộc Thiên Cùng Châu nghe vậy, ai nấy đều rạng rỡ, cảm thấy vinh dự chung.

"Ba tháng nữa là đến kỳ thí luyện tại dãy núi, danh sách sơ tuyển đệ tử đã được chỉnh lý xong, kính xin Tiên Tôn xem qua."

 

Trưởng lão nói xong, hai tay dâng lên ngọc giản.

Bạch Kính Huyền nhận lấy ngọc giản, chỉ nhẹ nhàng quét qua một cái bằng ý niệm liền nhíu mày:

"Danh sách này là do ngươi làm?"

Vị trưởng lão cúi đầu đáp:

"Vâng, đúng vậy."

Bạch Kính Huyền hỏi tiếp:

"Vì sao không có tên đệ tử của ta?"

Dường như không ngờ được Kính Huyền Tiên tôn sẽ hỏi như vậy, trưởng lão thoáng sững người, sau đó hơi bất lực nhìn quanh:

"Cái này..."

Bởi vì Kính Huyền Tiên tôn chỉ có một đồ đệ – chính là Hạ Thanh.

Nếu nói thẳng rằng Hạ Thanh là một kẻ vô dụng, tu luyện mười năm vẫn chưa có đột phá, liệu có chọc giận Tiên Tôn không?

Hạ Thanh lại lau mồ hôi thêm lần nữa.

Nghe đến “dãy núi thí luyện” đã thấy chẳng phải từ ngữ tốt đẹp gì, thật ra nếu không phải thì càng hay cho nàng.

"Muốn tham gia dãy núi thí luyện ít nhất phải có tu vi nửa bước Địa Tiên, nếu không sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Hạ Thanh thực lực không đủ."

Mọi người do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn có người dám nói thật.

Hạ Thanh đỡ trán, len lén nhìn qua kẽ tay, phát hiện người vừa nói chuyện bước ra từ hàng.

Người đó mặc y phục sa mỏng màu lam nhạt, khuôn mặt tròn nhỏ, dung mạo hiền lành dễ gần, không ngờ lại thẳng thắn dám nói như thế.

Đó chính là châu chủ Thiên Cùng Châu cũng là sư tôn của Liễu Hạm Vân – Tương Ức Nhan.

Ngoài dự đoán, Bạch Kính Huyền không tức giận, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

"Thêm vào."

Vị trưởng lão cau mày thêm lần nữa.

Bị khí thế của Bạch Kính Huyền ép xuống, hắn đành phải gật đầu đồng ý.

Tương Ức Nhan dường như còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Liễu Hạm Vân bên cạnh kéo tay cản lại.

Hạ Thanh âm thầm thở dài một hơi:

 

Sư tôn đối xử với nàng, thật đúng là nghiêm khắc đến nỗi khiến người nghẹn lời.

Kính Huyền Tiên tôn ở đây, các đệ tử xung quanh không dám thể hiện cảm xúc vui buồn ra mặt, nhưng dù đứng khá xa, Hạ Thanh vẫn cảm nhận được rõ ràng sự vui sướng khi người gặp họa.

Hạ Thanh biết thân thể này, nguyên chủ là một phế vật, nhưng lại không rõ rốt cuộc phế đến mức nào.
Linh hồn thay đổi, thiên phú có thể thay đổi theo không?
Hiện giờ nàng bắt đầu tu luyện, liệu có kịp không?

Một chuỗi câu hỏi liên tiếp hiện ra trong đầu khiến Hạ Thanh vò đầu bứt tai.

Kính Huyền Tiên tôn trao lại ngọc giản cho vị trưởng lão, phân phó:

"Trời cũng đã tối rồi, nếu không còn việc gì khác, các ngươi lui xuống đi."

Chư vị trưởng lão và đệ tử đều cúi đầu hành lễ rời đi, Hạ Thanh nhân cơ hội quay người, muốn lẩn vào đám người để lén trốn đi.

Dù sao Tiên Tôn bế quan mười năm nay, nguyên chủ cũng không ở trên Tử Tiêu Đỉnh tu luyện.

"Thanh Nhi."

Tiếng gọi nhẹ vang lên từ phía sau khiến Hạ Thanh lập tức khựng lại.

Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, vài đệ tử xung quanh dường như cũng bước chậm lại.

"Sư tôn."
Hạ Thanh xoay người lại, dù trong lòng đang lo lắng bối rối cực kỳ, gương mặt vẫn phải giữ vẻ cung kính.

Chỉ thấy Bạch Kính Huyền chậm rãi bước đến trước mặt nàng, giữa bao ánh mắt nhìn vào, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nét mặt dịu đi, khẽ cười nói bằng giọng ôn hòa:

"Về phòng thôi, cũng nên nghỉ ngơi rồi. Tối nay, để vi sư giúp khanh thay y phục."

Hạ Thanh cùng những đệ tử chưa đi hết xung quanh: “?!”

Ngay cả mấy vị trưởng lão cũng đều để lộ vẻ khiếp sợ.

Phải biết rằng, tuy Kính Huyền Tiên tôn rất quý trọng Hạ Thanh, nhưng mấy chục năm qua, chưa từng để nàng lưu lại Tử Tiêu Đỉnh để hầu hạ.

 

Chuyện này, vốn có nguyên nhân từ quá khứ.

Bởi vì Hạ Thanh lớn lên vô cùng giống với muội muội đã mất nhiều năm trước của Tiên Tôn.

Đây cũng là lý do dù Hạ Thanh không có bao nhiêu tu vi, thể chất yếu ớt chẳng khác gì một phàm nhân, nàng vẫn có thể được lưu lại Tử Tiêu Phong tu luyện – nguyên nhân chân chính chính là điều đó.

Nhưng hôm nay, vì sao Tiên Tôn lại cư xử khác thường như vậy?

Hạ Thanh ngẩn người hồi lâu, vẫn chưa thể phản ứng lại.
Nàng nhớ là kịch bản không viết như thế này cơ mà?

Chẳng lẽ...

Thân phận của nàng đã bị bại lộ?

Vậy thì nàng nên chạy trốn ngay lập tức, hay là ngồi chờ chết?

Nhưng nghĩ lại, nếu đã bị lộ, muốn trốn khỏi tay Kính Huyền Tiên Tôn thì thà thành thật nhận tội còn chết nhanh hơn.

Bạch Kính Huyền không giết nàng ngay tức khắc, chứng tỏ vẫn còn cơ hội xoay chuyển.

Ngón tay Kính Huyền nắm tay nàng dịu dàng như ngọc, làn da mát lạnh, xúc cảm... quá mức tốt.

Hạ Thanh từ bỏ ý định phản kháng.

Trong tầm mắt, không gian khẽ dao động.
Chỉ trong nháy mắt, cảnh vật đã thay đổi, đám người xung quanh biến mất, sự ồn ào bị gạt bỏ hoàn toàn. Trước mắt Hạ Thanh là một khung cảnh khác hẳn.

Trên bàn ngọc, một cây nến cháy leo lét, ánh lửa yên tĩnh mà rực rỡ, lập lòe không ngừng.

Giống hệt như nhịp tim của Hạ Thanh.

Giá nến là hỏa, bàn vuông là địa – hỏa mà sinh ra quẻ: Tấn.

Tấn quẻ?
Hạ Thanh tim đập thình thịch – sao lại là Tấn?

Ly, là biểu tượng của mỹ nhân, ở vị trí thượng quẻ.
Hỏa sinh thổ, khôn tức là thuận.

Bạch Kính Huyền muốn đề bạt nàng?

Nhưng đề bạt bằng cách nào?

 

Với thân phận hiện tại của nàng, cho dù được sư tôn ưu ái, kết quả cuối cùng cũng khó mà phân rõ là phúc hay họa.

Đáng tiếc, trước mắt Hạ Thanh không thể vọng động, chỉ có thể thuận theo tình thế. Dù sao nơi này là động phủ của Bạch Kính Huyền, bốn vách đều bố trí trận pháp vô cùng chắc chắn, đến mức ngay cả một con ruồi cũng khó mà bay thoát.

Không biết rõ mới đáng sợ, thà rằng bị xử một đao dứt khoát còn sảng khoái hơn.

Hạ Thanh lặng lẽ lau mồ hôi vì chính mình.


“Ngốc ra đó làm gì?”
Bạch Kính Huyền ngồi xuống bên giường, thuận tay tháo trâm cài tóc, ánh mắt lưu chuyển, liếc nhìn Hạ Thanh:
“Mau tới đây, thay y phục cho vi sư.”

Hạ Thanh: ?
Thật sự muốn... cởi đồ?

Bạch Kính Huyền trông rất ung dung, nét mặt thản nhiên, chẳng hề có chút cảnh giác nào – hoàn toàn không giống như đang cố tình bày trò để thử nàng.

Người này chính là Kính Huyền Tiên tôn, muốn bóp chết nàng dễ như bóp một con kiến, làm sao có thể bày ra một âm mưu quanh co lớn như vậy để lừa nàng?

Hạ Thanh vội vàng liếc ra ngoài cửa sổ.
Trời bên ngoài quả thật đã tối dần, tầng mây đầy sắc tím nơi đỉnh núi vẫn chưa tan hết.
Sắc trời này, cùng lắm mới bảy tám giờ tối — mà Bạch Kính Huyền đã muốn đi nghỉ?

Tu tiên giả sống rất lâu, có lẽ là do họ... ngủ sớm giữ sức khỏe.

Hạ Thanh hít sâu một hơi, mang theo tâm trạng vừa lo lắng, vừa hồi hộp kỳ lạ, từng bước dè dặt tiến lại gần Bạch Kính Huyền.

Ngón tay còn chưa chạm tới vạt áo của sư tôn, mùi thơm nhàn nhạt của hoa tử đằng đã lượn lờ quanh mũi nàng.

Hạ Thanh không khỏi ngẩn người.

Hoa Tử đằng mang ý nghĩa
Chấp nhất không buông,
Trầm mê không lối thoát,
Tưởng niệm không dứt.

Là vì tình mà sinh, cũng có thể vì tình mà lụi tàn.

Ánh mắt Hạ Thanh khẽ nâng lên, khẽ lướt qua cổ tinh xảo của sư tôn, nơi làn da sáng mịn lộ rõ đường nét thanh tú....

Nàng thầm nuốt nước bọt.

Cho dù đã thu liễm hết khí chất sắc bén quanh thân, Bạch Kính Huyền vẫn giống như vầng trăng lạnh nơi chín tầng trời — băng lãnh, cao quý, không thể chạm đến.

Chút khí chất này hoàn toàn chẳng giống chút nào với ý nghĩa mềm mại của tử đằng hoa.

Một thoáng thất thần tay Hạ Thanh lúng túng cầm phải dải lưng phức tạp, loay hoay mãi không biết mở thế nào.

Hạ Thanh: “……”

Tiên nhân mặc đồ đúng là phiền muốn chết!

Hạ Thanh xấu hổ ho khẽ một tiếng, giọng nhỏ nhẹ đầy ngượng ngùng:
“Xin, xin lỗi... ta chưa từng cởi y phục người khác, còn... cần một chút thời gian.”

Bạch Kính Huyền nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt tĩnh lặng và sâu như một hồ nước không đáy.

“Không sao, từ từ.”

Giọng nói chậm rãi, dịu dàng đến mức gần như cưng chiều —
nhưng Hạ Thanh lại không nhịn được mà tay run lên.

 

Nữ nhân này... khí tràng thực sự quá mạnh!

Nàng chỉ mong mau chóng hầu hạ sư tôn xong để có thể thở phào rời đi.
Nhưng Bạch Kính Huyền càng thong thả, Hạ Thanh lại càng hoảng loạn, càng hoảng thì tay càng run.
Loay hoay gần năm phút, đai lưng vẫn chưa tháo ra nổi.

Huống hồ quần áo trên người Bạch Kính Huyền lại được dệt bằng chất liệu quá mức cao cấp, nhìn như hai sợi mảnh nhưng Hạ Thanh cố sức kéo mấy lần cũng chẳng làm được gì.

Hạ Thanh: “……”

Cạn lời. Hết cách. Thôi rồi.

Ngay lúc cảm thấy tuyệt vọng, một bàn tay lạnh nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay nàng.
Ngay sau đó, đai lưng tự động buông ra.

Hạ Thanh trợn mắt.

Khóe môi Bạch Kính Huyền cong lên một nụ cười nhàn nhạt, bất đắc dĩ nói:
“Pháp thuật này vi sư đã dạy ngươi rồi, quên rồi sao?”

Đai lưng bung ra, vạt áo rộng rãi hai bên mở ra, theo đường cong mềm mại ở vai nàng mà trượt xuống.

Tim Hạ Thanh lỡ mất một nhịp, cổ họng khẽ giật, lắp bắp nói:
“Ta… ta tu vi thấp… không… không dùng được…”

Nói xong, trên mặt Bạch Kính Huyền hiện lên vẻ trầm ngâm, khẽ nói:
“Thật ra… trong lúc vi sư bế quan tu luyện, đã nghĩ ra biện pháp giúp ngươi phá bỏ trói buộc của pháp môn.”

Lời này nghe thật hay, ánh mắt Hạ Thanh sáng lên, dè dặt hỏi:
“Biện pháp gì?”

Lời còn chưa dứt, Bạch Kính Huyền bỗng vươn tay, dùng hai ngón nâng cằm nàng lên.

Khóe mắt khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm và tĩnh lặng như hố đen dường như hút lấy ánh nhìn của Hạ Thanh.
Ngay sau đó, đôi môi thanh mỏng khẽ động, bình tĩnh và nhàn nhạt thốt ra mấy chữ:

“Cùng vi sư song tu.”

Hạ Thanh: “……”

 

“……Hả?!!!”

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo