Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
19
Tôi thẳng thắn thừa nhận việc quảng cáo, sau đó bắt đầu kể khổ.
Dù sao bây giờ cũng không yêu cầu xác thực danh tính, đóng vai tội nghiệp một chút cũng chẳng sao.
"Gia đình tôi thuộc diện khó khăn, muốn làm thêm để phụ giúp."
"Mặc dù nhận một hợp đồng quảng cáo có thể giúp cả nhà có thịt ăn, nhưng tôi cũng không nên lợi dụng lòng tin của mọi người để kiếm tiền."
"Sản phẩm này tôi đã dùng vài lần, đúng là rất đắt, cuối cùng phải bán lại để mua quần áo mới cho bố mẹ. Cả nhà vui như Tết."
Tôi đăng ảnh căn nhà cũ nát của mình và ảnh chụp màn hình những bình luận tiêu cực.
Tôi kê một chiếc ghế đẩu bên cạnh bếp lò ám khói đen, chụp ảnh vở ghi chép cùng với khung cảnh xung quanh.
Tiêu đề video được đổi thành: "Thử thách nhận quảng cáo ngày đầu tiên của cô gái ve chai".
Tôi nhận ra nghèo đói là một con dao hai lưỡi.
Một mặt sẽ bị cảm giác hơn người của kẻ khác làm tổn thương, mặt khác có thể lợi dụng lòng trắc ẩn để thu lợi.
Rõ ràng sự thật không thay đổi, nhưng người càng tỏ ra đáng thương lại càng có lợi thế về mặt đạo đức.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, video này đã có hàng chục nghìn lượt tương tác.
Tôi vẫn còn một số người theo dõi trung thành, học sinh cấp ba rất dễ bị kích động.
Thêm vào đó, những lời lẽ thảo mai của tôi đã khiến chủ đề bình luận chuyển từ "sản phẩm có tốt không" sang "học sinh cấp ba nên chuyên tâm học hành hay phụ giúp gia đình".
Tôi vào trang mua sắm, phát hiện số đơn hàng từ kênh của tôi đã tăng gấp đôi.
Tôi mừng thầm trong bụng, vội vàng rút một phần tiền ra mua đồ cho bố mẹ, tiện thể lại có thể quay thêm vài video.
20
Kết quả thi cuối kỳ đã có.
Trên bảng xếp hạng in rành rành dòng chữ: Hạng nhất - Tiết Phạm.
Tôi giơ bài thi lên quơ quơ trước mặt thầy Mã, ông ta giả vờ không thấy, quay đi bắt đầu giao bài tập nghỉ đông.
Thầy Mã giao bài tập xong, ho một tràng dài, như thể có đờm đặc nghẹn trong cổ họng.
"Tiết Phạm, tan học đến văn phòng của tôi."
Tôi cùng ông ta bước ra khỏi lớp, quay lại nháy mắt với Khúc Nghi.
Cô ấy không hiểu gì, nhưng có chút lo lắng nên cũng lén lút đi theo.
Đến văn phòng, thầy Mã ngồi phịch xuống chiếc ghế máy tính của mình, tôi đứng trước bàn làm việc.
Thầy Mã liếc mắt nhìn xung quanh, vẫn còn vài giáo viên đang soạn bài.
"Tiết Phạm, kỳ thi cuối kỳ lần này em làm rất tốt, mang lại vinh quang cho lớp."
"Thưởng cho em học kỳ sau được chuyển về ngồi ở dãy thứ ba, nhưng trong giờ học phải nghe giảng nghiêm túc, không được làm phiền các bạn xung quanh."
Tôi lạnh lùng nhìn thầy ấy, chờ xem bao giờ thầy ấy mới xin lỗi.
Thầy Mã lại nói: "Nhưng cũng đừng quá kiêu ngạo. Tôi đã thấy nhiều nữ sinh lớp 10 học rất tốt, lên lớp 11 chương trình khó hơn, thành tích liền bị các bạn nam vượt mặt. Con trai mà, không chăm chỉ bằng con gái, nhưng đầu óc thông minh."
"Ồ, vậy mà cả khối không có bạn nam nào vượt qua được em, chẳng phải là vừa không có đầu óc lại vừa không chăm chỉ sao." Tôi mất kiên nhẫn nói: "Đừng lãng phí thời gian của em, mau xin lỗi đi."
Tôi nói rất to, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả các giáo viên.
"Chẳng hiểu cái gì cả!" Thầy Mã đập bàn đứng dậy: “Đàn bà con gái các em đều thế, lằng nhằng, một chuyện nhỏ cũng cắn không buông!"
Vụ cá cược trước đây được lập ra trước mặt các giáo viên, hơn nữa trong văn phòng cũng có nhiều cô giáo không ưa thầy Mã từ lâu, vài ánh mắt sắc lẻm liền phóng về phía ông ta.
Im lặng vài phút.
Thầy Mã "Hừ" một tiếng, rồi lại ngồi xuống.
"Lúc đó thầy nhầm, điện thoại là của em."
"Được."
Tôi lùi lại một bước, bật chế độ quay video trên điện thoại, chĩa về phía thầy Mã:
"Mời thầy nhìn vào ống kính, đọc theo tôi: Chủ nhiệm lớp 10A5, vu khống học sinh Tiết Phạm trộm cắp, đồng thời hành hung Tiết Phạm, nay xin được gửi lời xin lỗi đến Tiết Phạm, tôi là kẻ tiểu nhân vô sỉ, không xứng làm thầy, xin Tiết Phạm hãy tha thứ cho tôi!"
Tôi đang tập trung nhìn vào màn hình điện thoại, không ngờ thầy Mã lại lao tới, vung một cú đấm vào mu bàn tay tôi.
"Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!"
Chiếc điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Tôi mặc kệ cơn đau buốt ở mu bàn tay, ngơ ngác nhìn chiếc điện thoại bị đập vỡ.
Có các giáo viên khác chạy đến chắn trước mặt tôi.
"Này này, quá đáng rồi đấy thầy Mã!"
"Đây là thủ khoa của khối đấy, sao thầy có thể ra tay đánh em ấy?"
Thầy Mã mặt đỏ tía tai, gầm lên: "Các người không nghe thấy nó nói gì à? Lỡ tôi tức chết, nó có đền nổi không!"
Tôi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ màn hình lên, ôm trong lòng bàn tay.
Tôi nói: "Lúc trước thầy vu oan cho em trước mặt tất cả các bạn thì thầy nên xin lỗi em trước mặt tất cả các bạn."
Nhưng các giáo viên đang bận dỗ dành thầy Mã, chỉ có một cô giáo hiền dịu nói với tôi "Mau đi đi", rồi dìu tôi ra khỏi văn phòng.
Tôi bước ra ngoài cửa, quay đầu hét lớn một tiếng:
"Thầy nhất định sẽ phải hối hận!"
Khúc Nghi đứng ngay bên ngoài văn phòng, mắt long lanh ngấn lệ.
"Đừng dùng tay cầm, nhanh lên, tớ có khăn tay đây." Khúc Nghi dùng khăn tay giúp tôi gói những mảnh kính vỡ lại. Nước mắt lăn dài trên má cô ấy, có lẽ đã bị dọa sợ.
Tôi hỏi cô ấy: "Lúc nãy đã quay lại hết chưa?"
Khúc Nghi mắt đẫm lệ, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ chán ghét: "Tất nhiên rồi, từ lúc hai người vừa vào văn phòng là tớ đã bắt đầu quay rồi."