Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 4
Tôi ở lại một đêm trong căn biệt thự do hệ thống mua sẵn.
Trong điện thoại chỉ có một cuộc gọi nhỡ từ Tống Đình tối qua.
Còn Cố Hoài Viễn thì vẫn tiếp tục nhắn tin đòi tiền tôi.
Nói là sắp không trả nổi tiền thuê nhà rồi.
Chặn hết. Tất cả đều chặn.
Hệ thống nói cho tôi biết, những dòng bình luận chạy ngang màn hình là do nó xin mở giúp tôi, sợ lúc nó không ở đây tôi không xử lý được các tình tiết mới trong cốt truyện.
Sau khi hệ thống trở về, đạn mạc tự động tắt.
Có lẽ để bù đắp, hệ thống chuẩn bị cho tôi một căn phòng đầy quần áo cao cấp đặt may, siêu xe thì thích cái nào dùng cái đó.
Theo lời hệ thống thì: tiền trong thế giới này cũng chỉ là một chuỗi dữ liệu mà thôi.
Đây là cuộc sống mà cả hai kiếp tôi đều chưa từng được hưởng qua.
Năm ngày sau, khi đang lướt video thì tôi nhìn thấy Cố Hoài Viễn.
Lúc này tôi mới nhớ ra, vào khoảng thời gian này, bài hát của Cố Hoài Viễn bất ngờ nổi tiếng.
Là một buổi diễn cá nhân của anh ta.
Trong video, đoạn Cố Hoài Viễn cảm ơn Tạ Uyển được cắt riêng và lồng vào phần cảm động nhất.
Không có Tạ Uyển thì không có anh ta hôm nay.
Bài hát này là viết riêng cho Tạ Uyển.
Còn về sự tồn tại của tôi, Cố Hoài Viễn không nhắc đến một chữ.
Tôi bị mấy câu đó làm buồn nôn.
Nhưng trong năm video tôi lướt qua thì có đến ba video dùng bài hát của anh ta làm nhạc nền.
Tôi cũng không muốn xem nữa.
Thấy tôi ủ rũ, cuối cùng hệ thống đồng ý đi bán bánh nhỏ cùng tôi.
Tôi thật sự rất thích cảm giác được bán hàng.
Nhưng lúc còn ở bên Tống Đình thì tôi không dám tận hưởng niềm vui ấy.
Bày sạp bán vỉa hè vốn không kiếm được tiền, còn dễ lỗ vốn, nên tôi chưa bao giờ dám thử.
Lần này chọn vị trí gần khu đại học.
Chiều tối, chúng tôi xách đồ ra dựng quầy nhỏ.
Bánh thì đặt thợ làm từ trước.
Giá bán rất rẻ, bán lỗ cũng không sao, chỉ cần vui là được.
Rất nhanh, sạp bánh bị một nhóm nữ sinh vây lại.
Thật ra người mua không nhiều, đa phần chỉ đến xem mặt hệ thống vì... quá đẹp trai.
"Wow, nhiều bánh xinh quá trời!"
Nghe giọng này, tôi lập tức thấy không ổn.
Ngẩng đầu lên — quả nhiên là Tạ Uyển.
Tạ Uyển cũng nhìn thấy tôi, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
"Cố Song Song? Sao lại là cô? Nam sinh bên cạnh cô là..."
Lúc này, một chàng trai đeo khẩu trang chen tới trước quầy bánh của tôi.
Chỉ liếc một cái, tôi đã nhận ra chính là Cố Hoài Viễn.
Trong tiểu thuyết, khoảng thời gian này chính là thời kỳ đỉnh cao của Cố Hoài Viễn.
Tác phẩm nổi tiếng, mỹ nhân cũng có ý.
Thấy hệ thống đứng bên tôi, Cố Hoài Viễn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
"Người đàn ông đó là ai? Chị, sao chị có thể phản bội anh rể được?"
"Em đã nhắn cho anh rể rồi. Hai hôm nay chị không về nhà đã đành, lại còn đi với hạng người không rõ lai lịch."
Xung quanh thấy không khí căng thẳng, mọi người dần dần tản đi.
Tạ Uyển chau mày nói:
"Song Song, cô đã lớn rồi mà còn bỏ nhà đi, mọi người rất lo cho cô đó."
Vậy à? Sao tôi chẳng thấy ai lo cho tôi hết.
Tôi mất tích lâu vậy rồi, chỉ có chất vấn và nghi ngờ.
Tôi trợn mắt, nói:
"Tôi với Tống Đình đã chia tay rồi, tôi ở với ai không cần các người quản.
Còn nữa, tôi không bỏ nhà đi, là do Tống Đình bỏ mặc tôi ngoài đường đấy!"
Tâm trạng tốt đẹp bị hai người này phá hỏng sạch.
"Tụi mình đi thôi."
Tôi nói với hệ thống.
Chọc không nổi thì tránh cũng được.
"Không được! Chị không được đi!"
Cố Hoài Viễn chặn trước mặt tôi:
"Anh rể còn chưa tới, chị không được đi!"
Tôi giận sôi máu:
"Cố Hoài Viễn, cậu bị điên à! Có bệnh thì đi trị đi!"
Thấy tôi không phối hợp, Cố Hoài Viễn túm chặt tay tôi, không chịu buông.
Dưới ánh đèn, tôi thậm chí thấy mặt anh ta vặn vẹo đáng sợ.
Hệ thống ánh mắt lạnh đi, nắm lấy cổ tay Cố Hoài Viễn:
"Anh này, có gì nói bằng miệng, đừng động tay động chân."
Cố Hoài Viễn cuối cùng cũng chịu buông tay.
Bình tĩnh lại, tôi bỗng nhiên bật cười: "Cố Hoài Viễn, cậu sợ tôi chia tay với Tống Đình, ảnh hưởng tới việc cậu với Tạ Uyển thành đôi chứ gì? Sao cậu tiện thế? Hồi đó tôi nên để cậu bị tàu cán luôn mới đúng!"
Ba chúng tôi bị tai nạn xe, mẹ tôi thì nhảy tàu tự sát.
Hôm đó mẹ định kéo cả Cố Hoài Viễn cùng chết.
Tôi chỉ kịp cứu một mình cậu ta.
Quả nhiên, sắc mặt Cố Hoài Viễn tái xanh.
Lúc đang tranh cãi thì Tống Đình chạy tới.
Tạ Uyển thấy anh ta, sắc mặt trở nên phức tạp:
"Tống Đình, anh đừng giận, Song Song không cố ý đâu."
Tống Đình chỉ vào hệ thống, quát lên:
"Cố Song Song! Em không về nhà là để đi với loại đàn ông này hả?!"
Tôi hất tay anh ta ra:
"Anh đừng chỉ vào cậu ấy! 'Cái loại đàn ông' gì chứ? Tôi với anh chia tay lâu rồi, tôi thích ở với ai là quyền của tôi! Còn anh, ba năm trước đã dính líu với Tạ Uyển rồi đúng không? Sau khi Tạ Uyển về nước, hai người có ít qua lại chắc?"
“Bảo sao người ta nói mua heo phải xem chuồng, anh đúng là giống y chang ba mình.”
Lúc ba của Tống Đình bị bệnh, toàn là mẹ Tống chăm sóc.
Sau khi bệnh khỏi, ông ta lại lén lút qua lại với một tiểu tình nhân. Chuyện đó khi ấy ầm ĩ vô cùng.
Nghe tôi nhắc đến tên mình, mặt Tạ Uyển lập tức cứng đờ, giận dữ nói:
“Tôi và Tống Đình trong sáng, cô đừng vu oan cho tôi!”
Tôi cười khẩy: “Cô giả bộ cái gì nữa, ở công ty chẳng phải thường xuyên làm cơm hộp yêu thương cho Tống Đình sao? Nửa đêm gọi Tống Đình mang thuốc đến không phải cô à?”
Dù sao hệ thống cũng nói tôi không cần đi theo cốt truyện nữa.
Vậy thì chơi tới bến. Không cho tôi sống yên, thì đừng ai được yên.
Tôi xả một tràng không kiêng nể.
Hệ thống chỉ im lặng thu dọn đồ bên cạnh.
Chờ tôi chửi xong, đồ đạc cũng đã dọn xong.
Hệ thống đúng lúc đưa cho tôi một chai nước: “Mệt rồi phải không, nghỉ một chút rồi chửi tiếp.”
Tôi ực ực uống nửa chai, hùng hổ nói:
“Không chửi nữa! Về nhà!”
Tống Đình mặt mày âm trầm, không biết đang nghĩ gì:
“Chỉ cần em xin lỗi một câu, anh có thể coi như chưa nghe thấy gì hết.”
“Biến đi!”
Tôi hận không thể đá anh ta một cú.
Thoát khỏi ba người kia, tôi và hệ thống chuẩn bị về nhà.
Trên xe, hệ thống chợt cảm thán: “Cuộc sống trước đây thật ngột ngạt phải không? Cô đã chịu khổ rồi.”
Tôi thờ ơ xua tay: “Không sao, qua rồi.”
Có lẽ đây là ngày tôi sống sướng nhất trong thế giới này.
Còn mười ngày nữa, tôi có thể quay lại bên mẹ.
Ở thế giới thực, tôi bị tai nạn xe, trở thành người thực vật.
Hệ thống nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ tỉnh lại và nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.
Sáng hôm sau. Hệ thống đề nghị tôi đi du lịch một chuyến, như vậy có thể tránh được nhóm nhân vật chính.
Tôi đồng ý.
Nhưng giấy tờ tuỳ thân của tôi vẫn ở chỗ Tống Đình.
Tôi lái chiếc siêu xe của hệ thống quay về lấy.
Tống Đình không có ở nhà, tôi thuận lợi lấy lại giấy tờ.
Nhưng lúc xuống lầu thì bất ngờ gặp chuyện.
Tống Đình đứng dựa vào hành lang, tay cầm điếu thuốc anh hay hút.
“Em định đi đâu?”
Tôi cảnh giác lùi lại một bước: “Không liên quan đến anh.”
Tống Đình vẫn vô cùng tự tin:
“Anh biết em hiểu lầm chuyện giữa anh và Tạ Uyển. Anh đã cắt đứt với cô ta rồi, vậy em hài lòng chưa?”
Tôi không muốn dây dưa thêm:
“Nếu anh còn nhớ chút ân tình tôi dành cho anh, thì bây giờ tránh ra.”
Tống Đình lại bám riết:
“Chuyện tối qua giữa em và gã đàn ông kia anh cũng có thể bỏ qua.
Song Song, chúng ta bên nhau bao nhiêu năm rồi, lẽ nào em vẫn không tin anh sao?”
“Chậc!”
Tôi bực bội tặc lưỡi, bước nhanh lên một bước đẩy mạnh anh ta ra:
“Chó tốt thì đừng chắn đường!”
Nói tử tế mà không hiểu à?
Lúc cần làm người tốt thì biến đâu mất tiêu rồi.
Xe của tôi đang đỗ dưới lầu.
Tống Đình đứng trên tầng nhìn tôi lái xe rời đi.
Có nhiều chuyện tôi cũng chẳng cần phải giải thích với Tống Đình nữa, không phải chỉ đôi ba câu là nói rõ được.
Anh ta là nam chính, tôi là nữ phụ.
au này, chúng tôi sẽ không gặp lại.