Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

20

Ngọn lửa đã được dập tắt, không có ai bị thương.

Nhiếp Trạch thực sự không thể đối mặt với nhiều nhân viên đã thấy anh khóc mất kiểm soát như vậy, nên vung tay một cái, sắp xếp cho bốn người chúng tôi chuyển sang một căn biệt thự riêng biệt.

Hứa Cam Đình định ngủ chung phòng với tôi, nhưng lại bị Nhiếp Trạch chặn ngoài cửa. Giờ anh là người có "thân phận", giọng điệu cũng vì thế mà cứng rắn hơn hẳn.

“Lý Kiệt, đưa cô ấy đi.”

“Trời má, làm gì dữ vậy, chỉ một đêm thôi mà. Ê, Lý Kiệt, anh kéo tôi làm gì, tôi sợ lắm đó, phải ôm cô ấy mới ngủ được!”

Tiếng kêu ngày càng nhỏ dần. Sau khi đóng cửa lại, Nhiếp Trạch lập tức sải bước về phía tôi.

Anh không nói một lời đã ngồi xuống sofa cạnh tôi, siết eo tôi một cái, rồi dễ dàng bế bổng tôi đặt lên đùi anh. Những đầu ngón tay trên eo tôi mơn trớn nhè nhẹ, như trêu chọc.

Tôi chết đứng tại chỗ. Sao anh lại đột nhiên biết “chiều chuộng” như vậy?

“Anh… anh có phải rất có kinh nghiệm không?”

Anh cúi mắt nhìn tôi, siết nhẹ phần thịt mềm bên hông tôi:
“Anh đã luyện rất nhiều lần… trong mơ.”

“Vậy còn chuyện của anh với Tô Cẩm Nghi?”

“Vớ vẩn, anh với cô ta thì có quan hệ gì. Tất cả là ý tưởng tồi tệ của Lý Kiệt.”

“Ồ…” Để lúc khác tôi sẽ hỏi thẳng Phó Tổng.

Tôi trượt tay xuống bụng anh, cố ý khiêu khích:
“Vậy giờ em đã là bạn gái anh rồi, chẳng phải muốn sờ thì cứ sờ sao?”

Khóe môi anh khẽ nhếch lên. Giây tiếp theo, tôi đã bị đè xuống sofa.

Từ góc độ cao hơn, ánh mắt anh cuồn cuộn như biển sâu:
“Tùy em.”

“Nhưng… anh cũng vậy.”

 


 

21

“Vừa rồi em diễn cũng ổn đúng không?” Hứa Cam Đình dùng vai hích nhẹ Lý Kiêt, nhướng mày đầy đắc ý.

Lý Tiết làm ra vẻ thản nhiên, len lén choàng tay qua vai cô:
“Không thua gì diễn viên trên tivi.”

“Haha, em biết ngay mình có năng khiếu mà! Này, anh nói xem, từ lúc thấy Nhiếp Trạch làm website cho Nhiên Nhiên, mình làm mai cho hai người này coi như thành công chưa?”

“Tất nhiên là nhờ em chỉ đạo giỏi. Nói gì thì nói, chuyện Nhiếp Trạch gặp tiểu trợ lý là đúng dịp, nói gì nghe nấy. Đến cả cô bạn thanh mai mà cậu ta từng khó chịu cũng cho vào công ty, nhưng sau thấy sắp làm cô trợ lý khóc thì lại mềm lòng, không chịu dùng chiêu đó nữa.”

“Anh truyền đạt cũng đâu có tệ.”
Một màn khen qua khen lại thương mại.

“Này… chuyện hôm đó bị tiểu trợ lý cắt ngang chưa làm xong, giờ mình làm tiếp được không?”
Lý Kiệt liếm môi đầy mong đợi.

Hứa Cam Đình giả ngu:
“Em  không nhớ đêm đó ngoài bàn chuyện mai mối thì còn làm gì khác cả.”

Lý Kiệt buồn rười rượi. Thì ra chỉ mình anh muốn được hôn. Hôm đó mất điện tối om, cô ấy chắc còn không thấy anh chu môi ra nữa…

“Sao im lặng rồi?” Hứa Cam Đình cố tình hỏi.

“Anh đang nghe em nói mà.”
Anh len lén rút tay về, kéo giãn khoảng cách, rồi lúng túng vẫy vẫy.

“Sao lại ngẩng đầu nhìn trời thế kia, không lẽ đang khóc đấy chứ?”
Hứa Cam Đình bồi thêm một cú.

“Anh  có gì mà khóc…”

Cô bất ngờ vòng tay kéo cổ anh xuống, chặn môi anh lại.

— Bằng chính môi cô.

【… Vợ tôi thật bá đạo, yêu chết mất thôi!】

 


 

22

Nửa năm trước.

Nhiếp Trạch:

Một dự án tôi thức trắng cả tháng để hoàn thiện, bị khách hàng sửa tới sửa lui. Mẹ kiếp, tôi chưa bao giờ phải chịu nhục thế này.

Bước ra khỏi văn phòng bên khách hàng, tôi đi vòng vòng tìm cái trợ lý ngốc nghếch kia.

Vì cô ấy không hiểu kỹ thuật nên tôi chỉ bảo đi theo, chứ không cho vào họp.

Cũng phải, lần trước bảo cô vào nghe thử, cô ngủ gật còn ngáy to, khiến tôi bị khách cười cho nhục mặt.

Gọi điện cho cô, cô bảo đang ở ngoài toà nhà.

Sếp thì đang vất vả làm việc, nhân viên nhỏ thì thảnh thơi quá.

Ra ngoài, tôi khó chịu đảo mắt tìm, tâm trạng bực bội, thật sự chẳng buồn kiếm.

Vậy mà tôi thấy cô ngồi trên bậc thềm cạnh hàng quán, một tay cầm mấy xiên đồ nướng, tay kia cầm hai ly nước chanh – cái thứ tôi toàn vứt cho Lý Kiệt uống.

Cô thoải mái đứng dậy vẫy tay:
“Sếp ơi ~ bên này nè ~”

Phản ứng đầu tiên: Quê chết đi được.

Nhưng đúng là, khoảnh khắc đó, tâm trạng tôi cũng dịu đi hẳn.

“Sếp ơi, dự án ký được chưa?”

Phiền chết.

Tôi lười biếng nhận lấy đồ cô đưa, đáp:
“Khách hàng sửa nát đầu tôi.”

“Wow, thành công rồi! Đây là dự án đầu tiên do sếp trực tiếp đàm phán đó nha! Cố lên cố lên, cụng ly!”

Cô làm vẻ mặt lố lăng, khen khiến tôi cũng thấy ngượng.

Mà cũng đúng thật.

Tôi nhìn ly nước chanh trong tay, nghĩ một lát rồi cũng đâm ống hút vào.

Thấy nụ cười ngốc nghếch của cô khi cụng ly, tôi không kiềm được mà bật cười.

“Mặt mũi ngu như heo.”

Cô chẳng bận tâm, chắc là bị tôi chửi quen rồi.

“Sếp ơi, tối nay mình ăn ở gần đây nha? Nghe nói tối có chợ đêm đó.”

Mấy cái chợ đêm toàn đồ rác, tôi chưa từng đi.

“Miễn bàn.”

“Ây da~ sếp~ năn nỉ đó mà~”

Chết tiệt, còn biết dùng mỹ nhân kế với ông à.

 


 

Tối hôm đó, tôi ngồi chen chúc bên cái bàn nhỏ dính dầu mỡ, nhìn cô vừa ăn vừa chẹp chẹp.

Cô còn vỗ ngực (chẳng có mấy):
“Sếp ăn đi, đừng khách sáo, bữa này tôi bao!”

Cũng rộng rãi ghê.

Nhưng tôi thà về gọi đồ ăn từ nhà hàng còn hơn.

Lúc đang chán đời liếc quanh, tôi lại đụng ánh mắt của khách hàng ngồi trong xe ngoài đường.

Tôi âm thầm lấy tay che mặt.

“Sếp sao vậy? Mắt có gì hả? Để tôi xem coi.”

Cô chẳng nói chẳng rằng, gỡ tay tôi ra, ghé sát thổi mấy cái vào mắt tôi.

Tôi nghi cô không chỉ muốn làm tôi quê độ mà còn muốn thổi bay con ngươi tôi luôn.

Nhưng mùi trên người cô thật dễ chịu. Da cô mịn màng, lông mi thật dài, môi thì trông mềm ơi là mềm…

 


 

Mặt trời rồi cũng lặn.

Nhưng bên tôi, vẫn có một “mặt trời nhỏ”.

Thế nên — hãy tiếp tục tăng ca cùng tôi nhé.

.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo