Sau Chia Tay - 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

11

 

Tài khoản nhỏ của Thẩm Ứng chỉ tồn tại đúng một ngày.

 

Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra, tôi đã thấy ngay gương mặt cười tà của Thẩm Ứng.

 

Tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

 

Tôi thật sự không có chút sức đề kháng nào trước phiên bản "Thẩm Ứng lớn".

 

"Chào buổi sáng, Dạng Dạng.

 

"Em có muốn vào nhà vệ sinh không? Anh bế em đi."

 

Tôi ngại ngùng gật đầu.

 

Thẩm Ứng ôm tôi vào nhà vệ sinh.

 

"Sao anh không đi ra?"

 

"Đợi em."

 

"Ra ngoài đợi đi!"

 

"Tại sao phải ra? Trên dưới toàn thân em, có chỗ nào mà anh chưa thấy?

 

"Dạng Dạng, có nhịn nổi không? Anh giúp em..."

 

"Không cần! Anh ra ngoài ngay!"

 

 

Cuối cùng, anh ta vẫn không chịu đi ra.

 

Dưới ánh mắt nóng rực của anh ta, tôi xấu hổ giải quyết chuyện đầu tiên trong ngày.

 

Lúc ăn sáng, anh ta đặt tôi ngồi trên đùi.

 

"Dạng Dạng, há miệng ra."

 

"Á… ưm!"

 

"Đừng cử động, em làm ướt cả đùi anh rồi.

 

"Thôi được rồi, lát nữa anh bế em đi tắm luôn."

 

"Anh thả em xuống, em muốn ngồi ghế."

 

"Ngồi ghế có chắc hơn ngồi trên đùi anh không?"

 

Anh ta lại giở thói vô lại.

 

"Mau ăn đi, không thì anh ăn em."

 

Khó khăn lắm mới ăn xong bữa sáng.

 

Anh ta bế tôi ra ban công.

 

"Dạng Dạng, em thích hướng nào?

 

"Thích đón bình minh, hay ngắm hoàng hôn?"

 

Tôi: "..."

 

"Thẩm Ứng! Anh có thể để em nghỉ ngơi một chút không?"

 

Tôi như một cái túi xách, bị anh ta ôm kiểu này kiểu nọ, từ tay trái sang tay phải, từ ngồi sang nằm, gần như chưa từng rời khỏi người anh ta.

 

"Em muốn về trường."

 

Nghỉ nhiều ngày như vậy rồi, còn muốn tốt nghiệp không đây!

 

Ánh mắt Thẩm Ứng trầm xuống.

 

"Em muốn đi tìm thằng đó à?"

 

"Thằng nào?"

 

"Người giỏi hơn anh, đẹp trai hơn anh, giỏi nịnh nọt hơn anh?"

 

Tôi lập tức câm nín.

 

Anh ta nâng cằm tôi lên, cúi đầu dán sát vào mặt tôi, giọng nói tràn ngập mê hoặc.

 

"Nó có làm em thoải mái như anh không?"

 

Chân tôi lập tức nhũn ra.

 

"Dạng Dạng, em dễ bị trêu ghẹo như vậy.

 

"Sao anh có thể yên tâm để em ra ngoài?

 

"Hay là sau này đừng rời khỏi đây nữa."

 

Mẹ nó, cái tên Thẩm Ứng chết tiệt này.

 

Nắm tôi chặt đến mức không thể thoát ra.

 

"Không được, luận văn của em còn chưa cho giáo sư xem..."

 

"Vậy thì đợi anh tốt nghiệp cùng em."

 

Anh ta mạnh mẽ ôm lấy tôi, hôn xuống không chút do dự.

 

Toàn thân đều tràn ngập cảm giác bất an tột độ.

 

"Em là của anh, mắt em chỉ được nhìn anh.

 

"Chỉ có thể để anh chạm vào.

 

"Dù có chết, máu thịt cũng phải hòa vào nhau."

 

Lại phát điên rồi.

 

Tôi ôm chặt lấy anh ta, đáp lại một cách mãnh liệt.

 

Sau đó hôn lên hàng mày, sống mũi, đôi môi của anh ta.

 

Từ tốn dỗ dành.

 

"Không có bất kỳ người đàn ông nào khác.

 

"Chỉ có anh.

 

"Trước giờ đều là lừa anh đấy.

 

"Vì sao ai cũng được chạm vào, nhưng anh thì không?"

 

Anh ta lập tức bình tĩnh lại.

 

Tôi tiếp tục tiến tới, vùi mặt vào da thịt anh ta, thì thầm:

 

"Em yêu anh, từ đầu đến cuối, chỉ có mình anh."

 

Anh ta chấn động mạnh.

 

Hừ, sau này không thể cứ để anh ta muốn làm gì thì làm.

 

Phải theo nhịp của chị đây.

 

12

 

Lúc chúng tôi đang "hòa hợp" ngoài ban công, một vị khách ngoài ý muốn xuất hiện trước cửa.

 

[Mẹ nó, nữ phụ có thể đừng xuất hiện vào lúc này không?!]

 

[Quần tôi vừa kéo xuống một nửa, giờ bị cắt ngang như này là dễ có chuyện lắm đấy!]

 

[Nữ phụ này thừa thãi quá, có thể lượn gấp được không?]

 

Người đến chính là cô gái từng che ô cho Thẩm Ứng.

 

Cũng là sư muội của anh ta.

 

Tôi từng gặp cô ta vài lần, hình như tên là Sở Sở thì phải.

 

Mỗi lần nhìn thấy Thẩm Ứng, cô ta đều rất nhiệt tình.

 

Cô ta là một trong số ít những người bị anh ta phớt lờ nhưng vẫn không từ bỏ.

 

Không ngờ cô ta lại tìm đến tận đây.

 

Nơi này là một căn biệt thự khá hẻo lánh.

 

Tôi luôn biết Thẩm Ứng rất giàu.

 

Chỉ là bình thường anh ta tỏ ra quá mức nhút nhát, không hề giống một thiếu gia nhà giàu.

 

"Thẩm sư huynh."

 

Sở Sở giống như tên của mình, trông yếu đuối đáng thương như một đóa hoa trắng nhỏ.

 

Khi nhìn thấy tôi và Thẩm Ứng thân mật như hình với bóng trên ban công, hốc mắt cô ta đỏ bừng.

 

"Đêm đó chúng ta đã ngủ với nhau rồi.

 

"Anh không định chịu trách nhiệm sao?"

 

Mặc dù tôi biết Thẩm Ứng không phản bội mình.

 

Nhưng nghe cô ta nói vậy, trong lòng vẫn thấy khó chịu.

 

"Thẩm sư huynh, người phụ nữ này đã từng vào khách sạn với sư huynh cô ta.

 

"Cô ta dơ bẩn như vậy, sao anh còn muốn cô ta?"

 

Sắc mặt Thẩm Ứng khó coi đến mức không thể diễn tả.

 

Cả khuôn mặt lạnh như băng.

 

Như thể đang nhìn một kẻ chết rồi.

 

"Cô ấy sạch sẽ gấp trăm lần cô!

 

"Sở Sở, ai cho cô cái gan dám nói cô ấy như thế?"

 

Sở Sở nhớ lại sự bạo liệt của anh ta sáng hôm đó.

 

Nếu không phải nhân viên khách sạn chạy đến kịp thời, cô ta đã bị anh ta bóp chết rồi.

 

Nhưng cô ta lại nảy sinh một cảm giác hưng phấn kỳ lạ.

 

Lượng dopamine dâng trào khiến cô ta bất chấp tất cả mà tìm đến đây.

 

Cô ta rất hy vọng người đang bám lấy anh ta là mình.

 

Thẩm sư huynh như thể đã trở thành một con người khác.

 

Nhưng lại càng thu hút cô ta hơn.

 

Cô ta bám vào song sắt cổng, không cam lòng hét lên:

 

"Thẩm sư huynh, anh quên rồi sao?

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo