Sau Chia Tay - 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chuyên tâm lắng nghe đàn anh giảng bài.

 

Mãi đến nửa đêm,mưa cũng đã tạnh.

 

Tôi rời khỏi phòng, ngoài cửa sổ… Thẩm Ứng và cô gái kia đã biến mất.

 

Một nỗi buồn mơ hồ dâng lên.

 

Có khi nào…

 

Thẩm Ứng thật sự đã động lòng với cô ấy?

 

Tôi đè nén sự bứt rứt, cùng đàn anh bắt xe về.

 

Anh ấy về trường, còn tôi đến nhà Phi Phi.

 

Sáng hôm sau.

 

Vừa mở mắt ra, đã thấy đám chữ lơ lửng nhảy loạn khắp màn hình.

 

[Aaaa! Thẩm Ứng cuối cùng cũng HẮC HÓA rồi!]

 

[Nhân cách thứ hai đã xuất hiện!]

 

[Quá đỉnh! Mà khoan đã… hắn định bóp chết nữ chính?]

 

[Chờ đã! Tại sao?! Không phải nữ phụ ngủ với thằng khác cũng không sao à? Rốt cuộc điều gì đã giết chết hắn?]

 

Tôi: "…???"

 

Chuyện quái gì vừa xảy ra?!

 

7

 

Tôi bật dậy như lò xo.

 

Thẩm Ứng thật sự có nhân cách thứ hai?!

 

Trời ạ! 

 

Quá kích thích!

 

Tôi vội vàng sửa soạn rồi lao ngay đến nhà nghỉ theo như đám bình luận đã chỉ điểm.

 

Vẫn là chỗ tối qua tôi và sư huynh bàn luận luận văn.

 

Vừa bước vào cửa.

 

Cổ bỗng tê rần.

 

Trước mắt tối sầm.

 

Lúc tỉnh lại, xung quanh một màu đen kịt.

 

Tôi giật giật tay chân.

 

Bị trói chặt cứng.

 

Miệng cũng bị nhét giẻ.

 

Một cơn hoảng loạn đột ngột ập đến.

 

Tôi… tôi bị bắt cóc à?

 

Ngay lúc đó, trên đùi truyền đến một cảm giác tê dại.

 

Một bàn tay thô ráp, ấm nóng, chậm rãi vuốt ve.

 

Hơi thở khẽ lướt qua làn da, nóng rực, ẩm ướt.

 

Da tôi nổi đầy gai ốc.

 

"Dạng Dạng, em tỉnh rồi à?"

 

Giọng nói trầm thấp, lười biếng mà nguy hiểm.

 

Hoàn toàn khác với Thẩm Ứng tôi từng biết.

 

Tôi sững người.

 

Là hắn.

 

Nhân cách thứ hai của Thẩm Ứng.

 

"Anh kiểm tra rồi, trên người em không có dấu vết của thằng nào khác."

 

Hắn thì thầm.

 

Từng chữ như gặm nhấm thẳng vào tai tôi.

 

"Kẻ nói dối nhỏ."

 

Răng hắn khẽ nghiến, giọng điệu vừa nguy hiểm vừa ngọt ngào chết người.

 

Nếu bây giờ tôi có thể nhìn thấy, chắc chắn đám bình luận đang nổ tung vì kích động.

 

"Dạng Dạng."

 

"Em chẳng phải lúc nào cũng chê anh nhạt nhẽo sao?"

 

"Hôm nay thử chút gì đó mới mẻ nhé?"

 

Lời nói như một sợi lông vũ lướt qua, từng chút, từng chút một châm ngòi cho sự bùng nổ trong từng tế bào.

 

Ngón tay hắn chậm rãi thăm dò, lành lạnh nhưng mang theo ngọn lửa thiêu đốt.

 

Cơ thể tôi cứng đờ.

 

Là bị áp chế đến không thể phản kháng.

 

Nhưng phản ứng lại không hề chống cự.

 

Thậm chí còn… chờ mong.

 

Chết tiệt.

 

Cảm giác này… quá kích thích.

 

Tên này, tôi thích mất rồi!

 

Hắn nghiêng người, cúi xuống, hơi thở phả sát bên cổ.

 

"Dạng Dạng, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa anh."

 

"Bằng không, anh sẽ…"

 

"Từng miếng, từng miếng một, ăn sạch em."

 

Hắn hoàn toàn áp chế tôi dưới thân, thô bạo lại mang theo sự độc chiếm đầy ngang ngược.

 

Cả người tôi run lên theo từng động tác của hắn.

 

Tôi bị cuốn vào vòng xoáy của hắn.

 

Không cách nào thoát ra.

 

Nhưng tôi cũng không muốn thoát ra.

 

Hắn nắm bắt phản ứng của tôi một cách hoàn hảo, lúc mạnh lúc nhẹ, vừa tra tấn vừa mê hoặc.

 

Bàn tay chai sạn, đầu ngón tay thô ráp, chạm đến đâu, nơi đó nóng bỏng đến tận cùng.

 

Tôi rít lên một hơi.

 

Sai rồi.

 

Hắn không nên bịt miệng tôi.

 

Cũng không nên che mắt tôi.

 

Bằng không, hắn sẽ biết tôi không hề bài xích hắn.

 

Mà là… muốn nhiều hơn nữa.

 

Đến khi hắn cởi trói cho tôi, toàn thân tôi đã mềm nhũn như bún.

 

Mở miệng cũng không thốt nổi thành lời.

 

Xong đời.

 

Y như đám bình luận nói.

 

Chơi quá tay rồi!

 

8

 

Không biết đã qua bao lâu.

 

Tôi cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt nặng trịch.

 

Thẩm Ứng cúi xuống, hôn lên mi mắt tôi.

 

"Dạng Dạng, ra ban công với anh nào."

 

"Sợi xích vàng đó, em đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp."

 

 

Vòng hai kết thúc.

 

Cả người tôi chi chít dấu vết đỏ hồng.

 

Hắn nâng mặt tôi lên, ngón tay vỗ nhẹ vào má.

 

"Dạng Dạng, đói chưa? Anh đưa em đi ăn."

 

"Em thích ăn rau củ hay trái cây?"

 

Tôi thực sự chịu không nổi nữa.

 

Muốn nói với hắn rằng để hôm khác đi, nhưng đến hơi thở cũng không còn sức mà thở.

 

Hắn cúi xuống, cười như một con quỷ nhỏ.

 

"Không nói tức là đồng ý rồi."

 

"Trong bếp còn một chai rượu vang đỏ, anh thích uống nó lắm."

 

Khoan đã.

 

Ý hắn là…

 

Vòng ba?

 

Khônggggg!

 

Tôi thầm mắng bản thân.

 

Có cần thể lực tốt vậy không?!

 

Đến giờ tôi vẫn còn tỉnh táo sao?!

 

Thẩm Ứng chết tiệt.

 

Mấy chiêu này hắn học từ đâu ra vậy?!

 

Chẳng phải trước đây là một con cừu non ngây thơ sao?!

 

Sao giờ lại…

 

"Dạng Dạng, mệt rồi đúng không?"

 

"Đi tắm thôi."

 

Hắn bế tôi lên.

 

Phòng tắm mờ ảo hơi nước.

 

Nước trong bồn đã được giữ ấm, hơi nóng bốc lên, dịu dàng bao lấy cơ thể tôi.

 

Cuối cùng… cũng có thể nghỉ một chút.

 

Nhưng rồi.

 

Thẩm Ứng từ phía sau dán sát vào lưng tôi.

 

 

Không được đâu.

 

Thật sự không được nữa đâu.

Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo