Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

"Vết thương trên tay cô, cần phải làm thế nào để hồi phục?"  
 
Mái tóc đen dài của Song Hỷ buông xuống sau lưng, cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, biểu cảm đờ đẫn: "Tôi cần đến bệnh viện."  
 
"Quỷ dị cũng có bệnh viện khám bệnh sao?"  
 
Song Hỷ gật đầu, cô ấy dừng một chút rồi bổ sung: "Bệnh viện cũng có quy tắc, chủ nhân là người sống, không thích hợp vào trong."  
 
Tô Thanh Ngư quyết định sau khi phó bản này kết thúc, để Song Hỷ đến bệnh viện chữa trị.  
 
Bước ra khỏi phòng ngủ, Tô Thanh Ngư phát hiện ổ khóa cửa phòng đã bắt đầu lỏng lẻo.  
 
Có vẻ như, ổ khóa này không thể trụ được bảy ngày.  
 
Ngày thứ hai trong phó bản.  
 
7:40 sáng, mẹ đã làm xong bữa sáng, Tô Thanh Ngư lại nhấn mạnh chỉ ăn thực phẩm tốt cho sức khỏe.  
 
Sau đó Tô Thanh Ngư vào nhà vệ sinh vệ sinh cá nhân.  
 
Phía sau, rèm phòng tắm đang đóng kín, tiếng khóc nức nở vang ra từ bên trong.  
 
Muốn thoát khỏi phó bản, phải chủ động khám phá phó bản.
 
Thế là Tô Thanh Ngư kéo rèm ra, nhìn thấy em trai đang ngồi xổm trong bồn tắm khóc.  
 
Bỏ qua máu tươi và giòi rơi ra từ kẽ tay em trai.  
 
Tô Thanh Ngư đóng vai một người chị tốt quan tâm hỏi: "Em trai, sáng sớm thế này, em khóc gì vậy?"  
 
Phó bản này, chỉ cần cảm xúc của nhân vật không ổn định sẽ xảy ra biến đổi.  
 
Em trai ngẩng đầu lên, hai hốc mắt bị giòi đục rất nặng.  
 
"Chị ơi, em rất sợ, sợ chị sẽ rời xa em. Chị sẽ mãi mãi ở lại nhà chứ? Chúng ta lớn lên cùng nhau, chị ơi, em không thể rời xa chị."  
 
Tô Thanh Ngư xoa nhẹ mái tóc ngắn của em trai, tay cô chạm vào thứ chất lỏng đen nhớp nháp, khẽ nhếch mép: "Con người rồi cũng phải lớn, em trai cũng sẽ lớn, lớn lên rồi sẽ đi xem thế giới rộng lớn hơn."  
 
Quy tắc cuối cùng.  
 
【Đừng dễ dàng hứa hẹn, điều đó sẽ khiến gia đình tràn đầy kỳ vọng vào bạn. Hãy nhớ rằng, nhà là bến đỗ ấm áp, gia đình sẽ luôn chờ bạn trở về.】  
 
Không nói sẽ ở lại, là lo lắng mắc bẫy của quỷ dị.  
 
Còn em trai ngẩng đầu: “Tất cả mọi người đều sẽ lớn lên sao?”
 
"Chắc chắn rồi."  
 
"Vậy em cũng muốn lớn lên."  
 
Đưa cho em trai 20 đồng tiền âm phủ tiêu vặt, em trai nín khóc cười, Tô Thanh Ngư rời khỏi nhà vệ sinh.  
 
Vừa mở cửa nhà vệ sinh, mẹ đã đứng ngay cửa, mũi chân bà sát vào ngưỡng cửa.  
 
Suýt nữa chạm mặt!  
 
Tô Thanh Ngư vội vàng lùi lại một bước.  
 
"Ăn cơm thôi."  
 
Tô Thanh Ngư ngồi xuống bàn ăn, dùng thìa khuấy đều "thực phẩm tốt cho sức khỏe" trong hộp, lật lên vài sợi thịt từ đáy cơm.  
 
Quả thật không thể lơ là chút nào.  
 
Đồng tử đen của mẹ dường như phát ra ánh sáng đỏ: "Tại sao con lại nói với em trai là sẽ rời khỏi nhà?"  
 
Tô Thanh Ngư cân nhắc từ ngữ: "Em trai khóc, con chỉ an ủi em ấy thôi."  
 
Câu trả lời mập mờ, mẹ không chấp nhận điều này.  
 
Mẹ đập đũa xuống bàn: "Có phải con đã sớm muốn rời khỏi nhà rồi không? Cái nhà này rốt cuộc có gì không tốt với con, con nhất quyết muốn chạy ra ngoài?"  
 
"Ngày nào bố cũng làm việc rất vất vả, con muốn kiếm tiền, giúp gia đình giảm bớt gánh nặng." 
 
Tô Thanh Ngư dụi mắt, cố gắng làm mình trông chân thành hơn.
 
Công việc có thể làm ở nhà, cũng có thể ra ngoài.  
 
Mẹ không tiếp tục tức giận nữa, bà cúi đầu ăn thịt mỡ, dầu mỡ bám đầy miệng bà.  
 
Tô Thanh Ngư gạt bỏ sợi thịt, ăn vài miếng cơm, đúng giờ chạy vào phòng sách học online.  
 
Cả buổi sáng không nhìn thấy bố.  
 
Trước cửa phòng sách để túi đồ sửa chữa máy tính.  
 
Giáo viên dạy online, tốc độ giảng bài nhanh hơn.  
 
Tô Thanh Ngư tập trung cao độ dùng bút ghi chép, khi đến gần 12 giờ trưa, vậy mà giáo viên vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.  
 
Hôm qua đã kết thúc đúng giờ.  
 
Thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, còn nửa tiếng nữa là đến 12 giờ.  
 
Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, trên đó hiển thị còn năm phút nữa là kết thúc.  
 
【Bạn cần học online trong phòng sách, thời gian học là sáng 9:30-12:00, chiều 14:30 đến 17:00. Trong thời gian học online cần giữ yên tĩnh. Thời gian còn lại, trong nhà không có phòng sách.】
 
Điểm mấu chốt là, thời gian còn lại, trong nhà không có phòng sang.  
 
Giáo viên giảng bài không ngừng.  
 
Giáo viên trong màn hình dường như đang nhìn chằm chằm Tô Thanh Ngư.  
 
Lòng Tô Thanh Ngư lạnh lẽo, "nó" bắt đầu làm trò trên thời gian.  
 
Thông qua ô nhiễm thời gian khiến nhận thức của Tô Thanh Ngư rối loạn, từ đó vi phạm quy tắc, chết trong phòng sách!  
 
Khi bước vào, túi đồ sửa chữa trước cửa phòng học chính là gợi ý.  
 
Theo nhịp độ bài giảng, năm phút vừa đủ để giảng xong điểm kiến thức thứ mười của chương hai.  
 
Buổi sáng hôm qua đã hoàn thành mười điểm kiến thức.  
 
Hôm nay, bài giảng đến chương hai, chương hai tổng cộng có mười hai điểm kiến thức.  
 
Đợi đến khi chương hai giảng xong là sai.  
 
Cách làm đúng là rời đi ngay khi mười điểm kiến thức kết thúc!  
 
Trong phó bản, quy tắc kỳ lạ không thể để lại con đường phải chết.  
 
Chỉ cần tuân thủ quy tắc sẽ được quy tắc bảo vệ.
 
Giáo viên giảng xong điểm kiến thức thứ mười, Tô Thanh Ngư quả quyết đứng dậy, cầm sách rời khỏi phòng sách.  
 
Trong khoảnh khắc cô đứng lên, giáo viên trong màn hình lộ ra vẻ mặt oán hận.  
 
Buổi học kết thúc, mẹ lại không chuẩn bị bữa trưa.  
 
Trên bàn ăn có mảnh giấy.  
 
【Con gái ngoan, bố đang tăng ca ở cơ quan, rất bận, hôm nay mẹ phải ra ngoài. Thấy con đang học, mẹ không làm phiền con. Nếu đói, buổi trưa có thể ra ngoài mua cơm, nhớ mua giúp em trai một phần nhé.】  
 
Cuối mảnh giấy ký tên mẹ.  
 
Cùng với mảnh giấy còn có 50 đồng tiền âm phủ.  
 
Mà em trai cũng chạy từ trong phòng ra, cậu bé đặt cằm lên bàn ăn, thèm thuồng nói: "Chị ơi, em đói rồi."  
 
Mảnh giấy của mẹ đề cập đến việc ra ngoài mua cơm.  
 
Tên của phó bản này là [Ngôi nhà ngọt ngào], những quy tắc tìm được cũng chỉ liên quan đến ngôi nhà này mà thôi.  
 
Nếu tùy tiện bước ra khỏi nhà, rất có thể sẽ đối mặt với nguy hiểm không lường trước được.  
 
Mảnh giấy mẹ để lại nhắc đến bên ngoài, nhưng mảnh giấy này không thuộc về quy tắc.
 
Thuộc về trò lừa nhỏ của sinh vật quỷ dị.  
 
Tô Thanh Ngư ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với em trai: "Em ra ngoài mua cơm được không?"  
 
"Hả?" 
 
Em trai không vui, cậu bé chu môi: "Rõ ràng chị là chị gái mà? Chị tốt nên chăm sóc em trai, sao lại để em trai ra ngoài mua cơm?"  
 
"Em giúp chị gái đi mà."  
 
Em trai dùng ngôn ngữ trẻ con nói: "Nếu chị đồng ý đưa ngón tay út của chị cho em làm đồ chơi, em sẽ đồng ý giúp chị."  
 
Trên mặt cậu bé chứa nụ cười tàn nhẫn không phù hợp với tuổi tác.  
 
Trong quy tắc của em trai, cho phép cậu bé đòi hỏi những món "đồ chơi nhỏ" này từ người nhà.  
 
Nếu chị gái từ chối hoặc không cho cậu bé ăn cơm, vậy không phải là một gia đình yêu thương nhau, cậu bé có quyền ăn thịt chị gái.  
 
"Chị sẽ cho em thêm tiền."  
 
"..." Sao lại không theo kịch bản vậy?  
 
Là một quỷ dị, tiền âm phủ đối với em trai có sức hấp dẫn quá lớn.  
 
Em trai đặt ngón trỏ lên cằm, nghiêng đầu: “Nhưng mẹ nói riêng với em, bảo chị ra ngoài mua cơm.”
 
"Trong mảnh giấy của mẹ nói là buổi trưa có thể ra ngoài mua cơm, không nói cụ thể ai ra ngoài mà."  
 
Em trai: Có lý quá.  
 
"Vậy đi, chị sẽ cho em thêm 1000 đồng tiền âm phủ tiêu vặt, em ra ngoài mua đồ em thích ăn, tiện thể mua giúp chị một phần thực phẩm tốt cho sức khỏe chưa mở nhé."  
 
Lúc này, bà nội trên ban công đứng dậy một cách kích động: “Tiền... khục khục khục... cho bà... bà đi mua!”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo