Văn Tuyết Trà đẩy cặp kính dày cộm như đáy chai bia của mình.
Cô gái trông hiền lành ấy lại nói ra lời lẽ sắc bén: "Lý Lâm đó chẳng đáng tin dùng đâu. Chỗ cần cẩn thận thì ồn ào, khi cần dũng cảm tiến lên thì lại nhút nhát. Độ khó của phó bản đầu là 1 sao, độ khó của phó bản này là 3 sao. Chị Ngư, thực ra chúng ta mới là cùng một loại người. Lúc bà lão đưa táo cho chị, tôi đã lén rút được một mảnh giấy từ giỏ trái cây của bà ta."
Nói xong, Văn Tuyết Trà lướt mảnh giấy trước mặt Tô Thanh Ngư rồi nhanh chóng thu lại.
“Chị Ngư, thế nào? Ít nhất chúng ta hãy hợp tác qua màn này đi.”
Tô Thanh Ngư nhìn Văn Tuyết Trà bằng ánh mắt đánh giá cao, cô chậm rãi lấy mảnh giấy của mẹ từ túi ra.
Văn Tuyết Trà thấy trong tay Tô Thanh Ngư cũng có quy tắc khác, hơi hào hứng nói: "Em biết ngay là không nhìn nhầm người.Chúng ta trao đổi lẫn nhau đi."
Cống phẩm có thể cảm nhận được suy nghĩ của chủ nhân.
Tâm ý tương thông.
Vô Tâm nhìn về phía tờ giấy Văn Tuyết Trà nắm chặt trong lòng bàn tay, anh gật đầu với Tô Thanh Ngư, ra hiệu tờ giấy không phải giả mạo.
"Thôi được, tôi là người thích kết bạn nhất."
Tô Thanh Ngư khẽ đập tay với Văn Tuyết Trà, hợp tác thành công.
Trước tiên họ trao đổi quy tắc mà mỗi người có được.
Tờ giấy của Văn Tuyết Trà viết 【Quy tắc cư dân】.
Tô Thanh Ngư mở tờ giấy, trên giấy là những chữ nhỏ như ruồi.
Chữ màu gỉ sét, thoang thoảng mùi tanh.
【1. Là hàng xóm tốt cùng sống trong tòa nhà, bạn cần cố gắng giữ thái độ thân thiện với các cư dân khác. Nếu cư dân khác quá thô lỗ với bạn, bạn có thể khâu một nụ cười lên miệng họ.】
【2. Bạn có thể nhiệt tình trò chuyện với các cư dân khác và mời họ đến nhà chơi. Nhớ đừng nói trước với họ về bộ mặt thật của ngôi nhà, bạn hãy cho họ một bất ngờ.】
【3. Hãy cẩn thận với bảo vệ tuần tra trong hành lang, họ luôn thích xen vào chuyện người khác.】
【4. Nếu bạn muốn ra ngoài, có thể đi thang máy hoặc đi cầu thang thoát hiểm phía đông xuống lầu.】
【5. Trong tòa nhà này đã lẫn vào kẻ xấu, nếu nhìn thấy kẻ xấu nhớ đóng chặt cửa, đừng để ai ra ngoài.】
Trong thế giới quy tắc kỳ dị, thân phận và nhận thức vô cùng quan trọng.
Trong lòngTô Thanh Ngư phân tích, thân phận của người thử thách chính là "cư dân" tầng 7.
Vì vậy lúc nãy khi trò chuyện với bà lão, nếu cô thô lỗ giật lấy đồ ăn, chắc chắn sẽ bị bà lão bắt lại khâu miệng.
Văn Tuyết Trà xem xong tờ giấy của mẹ, có chút thất vọng nói: "Tại sao sau khi em hoàn thành phó bản đầu tiên lại không nhận được mảnh giấy của mẹ. Rõ ràng em đã dỗ mẹ rất vui rồi, chẳng lẽ diễn xuất của em không đủ sao?"
Tô Thanh Ngư lạnh lùng nói: "Biết đâu tờ giấy này là do tôi tự viết để lừa thông tin của cô."
Đối mặt với cô gái dễ thương như vậy, tính xấu của Tô Thanh Ngư như căn bệnh tiềm ẩn trong cơ thể bị khơi gợi lên.
Muốn dọa cô ấy.
Mắt Văn Tuyết Trà đẫm lệ, cô ấy ôm chặt chiếc ba lô đen nói quả quyết: "Không, chị Ngư chắc chắn không phải người xấu! Bởi vì con gái xinh đẹp sẽ không lừa dối người khác!"
Đêm khuya, Văn Tuyết Trà ôm chặt Tô Thanh Ngư ngủ thiếp đi, cô ấy mềm mại như một chú mèo không chút đề phòng.
Cả đêm Lý Lâm ngủ không ngon, trong mơ toàn là khuôn mặt xấu xí của bà lão, cười quái dị với anh ta.
"Á!"
Lý Lâm giật mình tỉnh dậy, phát hiện trời đã sáng.
Tô Thanh Ngư nhìn đồng hồ, bây giờ là năm giờ rưỡi sáng.
Lý Lâm dụi đôi mắt đỏ ngầu, khàn giọng hỏi: "Mặt trời lên rồi, chúng ta tiếp tục xuống lầu nhé?"
"Đi thôi, đối diện là lối thoát hiểm phía Tây."
Tô Thanh Ngư đã dùng đồng hồ xác định phương hướng.
Họ băng qua hành lang, hành lang phủ đầy bụi bặm, đế giày in hằn để lại những dấu chân.
Gió lạnh lùa qua lan can sắt, kêu cót két.
Men theo cầu thang lối thoát hiểm đi xuống.
Ánh đèn vàng rực trong hành lang nhấp nháy, những con côn trùng đen bay lượn xung quanh tựa như con ngươi của một người già sắp chết.
Tô Thanh Ngư nghe thấy tiếng nhảy lò cò phía sau.
Vô Tâm đi lại sẽ không phát ra âm thanh, đây là âm thanh của người thứ tư.
"Bịch bịch, bịch bịch——"
Lý Lâm đi cuối cùng, anh ta cảm thấy âm thanh đó ngay sau lưng mình.
"Mấy người có nghe thấy không vậy?"
Lý Lâm hoảng sợ bước nhanh hơn, không dám ngoái lại.
Nhưng anh ta bước nhanh, tiếng "bịch bịch" phía sau cũng nhanh theo.
Tô Thanh Ngư nhanh chóng thoát khỏi lối thoát hiểm, đi đến tầng năm.
Khi cô bước ra, dưới ánh sáng mờ ảo, cô nhìn thấy thứ đó là một xác chết đi ngược bằng đầu.
Đôi chân gãy khúc vặn vẹo như cành cây ở tư thế kỳ dị.
Nơi nó đi qua để lại chất não đỏ trắng lẫn lộn.
"Bịch bịch, bịch bịch——"
Là tiếng đầu đập vào bậc thang.
"Nhanh lên!"
Văn Tuyết Trà và Lý Lâm nhảy vài bậc thang, phóng ra khỏi lối thoát hiểm.
Tô Thanh Ngư đóng sập cánh cửa chống cháy của lối thoát hiểm nặng nề.
Thứ đó không phải cư dân, là một quỷ dị bị ô nhiễm nặng.
Tuyệt đối không thể để nó bước vào tầng năm.
Cửa chống cháy đóng lại, thứ đó bắt đầu gõ cửa.
"Khục khục... đây là tầng mấy vậy..."
Tô Thanh Ngư giật cánh cửa sắt: "Đây là tầng năm."
Lý Lâm và Văn Tuyết Trà cũng giúp kéo cửa.
"Vậy tôi muốn lên tầng bảy... khục khục..."
Bên ngoài im ắng, dường như thứ đó đã rời đi.
Lý Lâm buông tay: "Cuối cùng cũng đi rồi."
"Chưa đi đâu!"
Tô Thanh Ngư vẫn siết chặt tay nắm cửa.
Và thứ đó đang cố gắng đẩy cửa ra ngoài.
Lúc này một ánh đèn pin chiếu tới, bảo vệ mặc đồng phục đen đi tới, ông ấy hỏi: “Các người làm gì ở đây?”
Điều thứ sáu của quy tắc Hành lang vô tận (thượng).
【Mỗi tòa nhà có tổng cộng bảy tầng, có hai bảo vệ phụ trách tuần tra. Người mặc đồng phục đen, cầm bộ đàm là bảo vệ, có vấn đề có thể nhờ họ giúp đỡ.】
Điều thứ năm trong mảnh giấy của mẹ.
【Bác bảo vệ là người rất tốt, họ không thuộc ban quản lý, là nhân viên thuê ngoài, nếu có vấn đề có thể nhờ họ giúp, họ sẽ rất sẵn lòng hỗ trợ con.】
Tô Thanh Ngư chú ý, bảo vệ đang cầm bộ đàm trên tay.
Theo quy tắc, nhờ bảo vệ giúp đỡ sẽ được hỗ trợ.
Bảo vệ là người tốt.
Vì vậy, Tô Thanh Ngư lập tức nói: "Bác bảo vệ ơi, là như thế này ạ. Lúc nãy chúng cháu xuống lầu, có người xấu đi theo sau. Người đó chắc không phải cư dân của tòa nhà này. Mong bác có thể giúp chúng cháu đuổi gã đi."
Bảo vệ là một bác trung niên mặt vuông chữ điền, râu ria lởm chởm.
Nghe lời cầu cứu của Tô Thanh Ngư, ông ấy lập tức nghiêm túc nói: "Không sao, các cháu mở cửa ra, để bác nói chuyện với anh ta."
Tô Thanh Ngư lập tức trốn ra sau lưng bác bảo vệ.
Bảo vệ mở cửa, thứ đó vẫn còn ở đó.
Bác bảo vệ lấy ra cuốn sổ đăng ký dày cộm, lật tìm rồi nghiêm khắc nói: “Vị khách này, tôi tra được anh đăng ký thăm cư dân tầng bảy. Đây là tầng năm, không thuộc tầng anh cần đến, mời anh lên tầng bảy. Nếu anh còn đi lang thang trong hành lang, tôi sẽ đuổi anh ra khỏi đây!”