Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
"Đệ không định lấy trứng, chỉ muốn trèo lên xem trong tổ có gì thôi."
Đường Phong thở phào, vội biện bạch.
"Lần sau muốn xem thì bảo Phương Viêm phá tổ cho."
Đường Mịch cười, xoa đầu cậu rồi kéo vào nhà.
Phương Viêm nhìn bóng lưng Đường Mịch, rồi liếc sang Bán Hạ:
"Cô không thấy tiểu thư hôm nay hơi lạ sao?"
Bán Hạ ngơ ngác lắc đầu:
"Không, tiểu thư rất bình thường."
… Phương Viêm im lặng. Phải rồi, cô gái này sùng bái tiểu thư đến mức, tiểu thư có làm gì cũng là “bình thường”.
Trong phòng, Đường Mịch đóng cửa lại, quay sang Đường Phong:
"Cởi áo ra."
"Hả?" Cậu trợn tròn mắt, tưởng nghe nhầm.
"Để ta xem có bị thương không." Giọng nàng dịu lại.
Đường Phong đỏ mặt:
"Không cần đâu, đệ ổn mà."
"Sợ ta ăn thịt à? Tỷ đệ ruột còn gì." Đường Mịch bật cười.
"Nam nữ thụ thụ bất thân…" Cậu lúng túng.
"Dệ lớn rồi, nhưng chị cũng như mẹ. Nào, để tỷ xem." Nàng chìa tay định giúp, nhưng Đường Phong giật mình nhảy dựng:
"Đệ tự làm được!"
Bị dồn đến đường cùng, cậu cởi áo, lộ ra làn da trắng mịn. Đường Mịch kiểm tra, thấy chỉ là vết xước nhẹ liền thở phào, cẩn thận bôi thuốc:
"May mà không gãy xương, không thì phiền lắm."
Đường Phong lặng lẽ nhìn nàng. Từ nhỏ, nàng luôn nghiêm khắc, bắt học hành tới chóng mặt. Cậu tưởng lần này sẽ bị mắng té tát, ai ngờ lại được quan tâm dịu dàng như thế.
Bôi thuốc xong, nàng hỏi thản nhiên:
"Dạo này ở học viện có gì vui không?"
Cậu ngạc nhiên nhìn nàng, như thể không tin câu hỏi ấy vừa từ miệng chị mình thốt ra.
"Tỷ không hỏi bài tập của ta à?"
Nàng nhướn mày:
"Muốn ta hỏi sao?"
"Không!" Cậu lắc đầu lia lịa, rồi hứng khởi kể:
"Vài ngày trước học viện nhận lô ngựa quý Ferghana. Người khác không được cưỡi, nhưng đệ thì có."
"Tại sao?"
"Chỉ ai giỏi cưỡi ngựa bắn cung mới được. Đệ giỏi nhất viện, lần này chắc chắn đạt điểm A, rồi sẽ cưỡi được ngựa đó." Cậu hào hứng như thể đã nắm chắc phần thắng.
Đường Mịch thoáng chùng lòng. Hóa ra trước đây, nàng chỉ chú ý tới việc học của cậu, mà bỏ qua tài năng này.
Cô xoa đầu cậu:
"Phong nhi của ta giỏi lắm!"
Lần đầu tiên được chị khen, Đường Phong cười rạng rỡ.
Nàng lấy một chiếc bánh pha lê trong hộp:
"Tỷ tự làm, thưởng cho đệ."
Cậu tròn mắt:
"Tỷ làm thật à?"
"Ừ, làm hai phần, một gửi cho tổ mẫu."
Cậu cắn thử, vị ngọt lan khắp miệng:
"Ngọt lắm."
"Tối mai, sau tiệc Trung thu, dẫn ta đi xem đèn lồng nhé?"
"Được. Tỷ chưa từng ra ngoài, lần này để đệ dẫn."
***
Sáng sớm Tết Trung thu.
Phù Linh, Bán Hạ bận rộn treo đèn khắp sân. Đường Mịch tựa lan can, bất giác nhớ về kiếp trước — khi ấy, chắc vẫn đang vật lộn trong đau khổ, không thoát ra nổi.
Nghĩ tới người đàn ông bí ẩn từng tặng áo choàng, nàng vào phòng lấy ra, lặng lẽ ngắm, rồi nhanh chóng cất đi khi nghe tiếng Phù Linh bước vào.
"Tiểu thư, muộn rồi, để chúng nô tôi trang điểm."
Bán Hạ mang nước nóng vào. Họ giúp nàng tắm rửa, thay đồ.
Thấy Phù Linh chuẩn bị đánh phấn đậm, Đường Mịch ngăn lại:
"Để ta tự trang điểm."
Chỉ vài nét nhẹ nhàng, gương mặt nàng đã rạng rỡ đến mức khiến cả hai hầu gái ngây người.
Bán Hạ lấy váy xuống, định mặc cho nàng. Phù Linh vội chạy lại giúp, nhưng vừa mặc xong liền vang lên tiếng “rắc” nhỏ.
Phù Linh nuốt khan, nhanh tay giấu lưỡi dao mảnh trên ngón tay vào tay áo.
***"Sao lại rách?" Ban Hạ ngẩn người. Nhìn gấu váy rách, nàng xót xa vô cùng.
Đường Mịch nhìn Phù Linh, ánh mắt trầm xuống.
Phù Linh giật mình, lập tức quỳ:
"Tôi vô tình làm rách váy của tiểu thư. Xin hãy phạt."
"Hôm nay khỏi đi dự tiệc Trung thu với ta." Giọng Đường Mịch lạnh băng.
"Tiểu thư..." Phù Linh sững sờ, không ngờ vì chuyện này mà bị cấm đi.
"Cút ra ngoài."
"Vâng." Phù Linh ấm ức lui ra.
Ban Hạ vội nói đỡ:
"Tiểu thư, Phù Linh không cố ý đâu, lần này cho cô ấy đi cùng nhé?"
Đường Mịch im lặng thay đồ, rồi cầm kéo cắt miếng vải rách:
"Em thấy hai vết này khác nhau chỗ nào?"
Ban Hạ cúi xuống nhìn hồi lâu, lắc đầu:
"Em không phân biệt được."
"Một vết là rách, một vết là bị cắt. Không khác mấy, đúng không?"
Ban Hạ chợt hiểu, kinh ngạc:
"Phù Linh cố ý sao? Nhưng tại sao lại hại tiểu thư?"
"Đừng làm kinh động. Canh chừng cô ta."
"Vâng."
Sân trước phủ tướng quân đã tề tựu đông đủ. Nam nhân có Đường Song Hổ dẫn đầu Đường Phong, Đường Tống, Đường Bạch; nữ nhân có Lâm phu nhân dẫn theo Đường Dĩnh và con gái ruột Đường Ninh.
Thấy Đường Dĩnh không mặc váy mình gửi, Lâm phu nhân nhướng mày:
"Nhị tiểu thư, chẳng lẽ không thích váy của thợ thêu?"
Đường Dĩnh ánh mắt lóe lên, cười:
"Hôm qua thử đồ, thị nữ làm rách nên con đã đổi."
Bộ váy đó vốn chuẩn bị để bôi nhọ Đường Mịch, sao cô lại tự mặc đến tiệc Trung thu cho thiên hạ cười?
Lâm phu nhân khẽ bĩu môi:
"Tưởng con thích chứ?"
"Đương nhiên thích, nhưng rách rồi thì..." Đường Dĩnh vội đổi chủ đề:
"Đại tỷ sao chưa đến?"
Lời chưa dứt, Đường Mịch xuất hiện như cầu vồng rực rỡ. Váy hoa tung bay, bước nào cũng mê hoặc.
Lâm phu nhân lập tức khen:
"Hôm nay Đại tiểu thư thật xinh đẹp."
"Đại tỷ, đẹp quá!" Đường Ninh phấn khích vòng quanh.
Đường Song Hổ siết nắm đấm, Đường Tống, Đường Bạch, Đường Phong đều kinh ngạc. Sắc mặt Đường Dĩnh u ám — Phù Linh còn không phá được váy của Đường Mịch!
Đường Mịch tiến đến:
"Nhị muội trông không khỏe?"
"Đợi lâu nên hơi chóng mặt." Đường Dĩnh gượng cười.
"Váy của ta cũng bị thị nữ xé rách." Đường Mịch cười khẽ, liếc cô.
Lâm phu nhân nhíu mày:
"Trùng hợp thật, váy của Nhị tiểu thư cũng bị xé."
"Đúng là trùng hợp." Đường Mịch nhấn giọng, khiến Đường Dĩnh như bị kim đâm.
Ra cửa cung, Hồng Phi báo:
"Điện hạ, xe tướng quân đến."
Trong xe, Yến Thư nghe liền vén rèm:
"Không biết Đường tiểu thư có tới không?"
Hồng Phi đáp:
"Nghe nói nàng hiếm khi ra ngoài..."
Câu nói dừng lại khi mỹ nhân tuyệt sắc bước xuống. Diệp Thần Hiên sững sờ — nàng thực sự đến, lại còn xinh đẹp đến vậy.
"Đẹp như tiên tử!" Yến Thư nuốt nước bọt.
Sắc mặt Diệp Thần Hiên tối sầm, giơ tay đập mạnh đầu hắn.
"A đau... thần sai rồi, Đường tiểu thư là của Vương gia."
Diệp Thần Hiên mặt đỏ bừng, đá hắn khỏi xe, lại ngắm nàng qua cửa sổ.
Thuộc về hắn sao?
Đường Mịch như cảm nhận được, quay đầu nhìn về phía cỗ xe sau lưng.