Ngoại truyện
**Ngoại truyện**
Tôi tên là **Dư Hàn**.
Mùa hè năm 2010, tôi bị bắt cóc.
Người cảnh sát đến giải cứu tôi đã chắn đạn thay tôi rồi hy sinh. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi tận mắt thấy một con người bằng xương bằng thịt gục ngã ngay trước mặt mình.
Cả người tôi c/h/ế/t lặng, ngây dại đứng đó, nhìn đồng đội của ông ấy ôm chặt thân thể nhuốm máu, khóc đến xé lòng.
Đúng lúc ấy, một cảnh sát trẻ bước tới, thô bạo đẩy tôi ngã xuống đất.
“Thằng ngu này, chạy cái gì?! Đội trưởng bảo mày ngồi xuống, mày điếc hả?”
Mắng xong, anh ta còn định đá tôi, may mà đồng nghiệp kịp ngăn lại.
Sau đó, xe cứu thương đến.
Tôi được đưa về đồn cảnh sát, chẳng bao lâu sau, ba và anh trai đến đón tôi về.
Vài ngày sau, trên bản tin xuất hiện tin tức: **cảnh sát Tô Trường Đông anh dũng hy sinh**.
Kể từ đó, mỗi đêm tôi đều mơ thấy ông ấy gào lên với tôi:
*“Đừng chạy! Ngồi xuống mau!”*
Rồi theo sau đó là tiếng súng nổ chát chúa, khiến tôi choàng tỉnh giữa mồ hôi lạnh.
Anh trai thấy tôi gầy rộc đi, liền dẫn tôi đi khám bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ nói tôi mắc PTSD, cần phải can thiệp trị liệu.
Bà ấy bảo, tôi nhất định phải đối diện với chấn thương này.
Vì thế, tôi chủ động tìm đến nhà của **Tô Nhiễm**.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé, em còn nhỏ xíu, đứng giữa đám đông người lớn, đôi mắt hoe đỏ mà không dám để nước mắt rơi.
Tôi muốn bước lại, nói lời xin lỗi.
Nhưng em lại bất ngờ nổi giận với những người đến viếng:
“Cháu không cần quà, không cần tiền! Cháu chỉ muốn các người trả ba lại cho cháu thôi!”
Sau này, tôi mới biết, mẹ Tô Nhiễm đã mất từ sớm.
Từ nhỏ em đã sống cùng ba.
Mà bây giờ ba cũng không còn nữa, bên cạnh chỉ còn một người bà ngoại già yếu, sức khỏe chẳng tốt.
Trước khi gặp Tô Nhiễm, tôi luôn nghĩ bản thân không đáng được sống.
Nếu ngày ấy tôi nghe lời mà ngồi xuống, có lẽ chú Tô đã không phải hy sinh.
Nhưng khi thấy Tô Nhiễm, tôi nhận ra mình không thể chết đi như thế.
Tôi phải sống, phải sống để thay chú Tô gánh vác trách nhiệm còn dang dở.
Vậy là, tôi từ bỏ cơ hội du học, chọn đăng ký vào một trường đại học gần nhà em, còn thuê luôn căn nhà sát cạnh bà ngoại.
2.
Hôm ấy, lúc băng qua đường tôi lại thất thần.
Là **Tô Nhiễm** đã kéo tôi lại.
Cha con họ vốn là những con người lương thiện, chính trực.
Vậy mà vì tôi, cuộc đời của họ lại hóa bất hạnh.
Ngay trước cửa nhà, tôi nghe thấy em òa khóc trong lòng bà ngoại:
“Ba con mất rồi… con không còn ba nữa…”
Trái tim tôi như bị dao cứa từng nhát.
Tôi lại một lần nữa tự hỏi, nếu hôm đó tôi không chạy, có lẽ Tô Nhiễm đã không phải mất cha.
Điều tôi không ngờ là, cô bé sau khi khóc xong, lại chủ động chạy đến tìm tôi chơi.
Tôi thường mua rất nhiều đồ ăn vặt cho em, còn kèm cặp em học bài.
Cứ thế, dần dần chúng tôi thân thiết hơn.
Trong khoảng thời gian đó, **Tống Yên** tìm đến gặp tôi.
Cô ấy muốn một câu trả lời.
Tống Yên là bạn từ nhỏ, cũng là người quan trọng nhất trong tuổi trẻ của tôi.
Tình cảm của cô ấy, tôi luôn biết.
Nhưng khi cô ấy chưa nói rõ, tôi cũng chẳng dám mở lời.
Tôi vốn luôn mơ hồ với chuyện tình cảm.
Nếu không có biến cố kia, có lẽ nếu Tống Yên tỏ tình, tôi sẽ chẳng bao giờ từ chối.
Nhưng tất cả đã thay đổi.
Sau chuyện đó, tôi nhận ra mình đã hoàn toàn mất đi khả năng yêu một ai khác.
Tôi nói với cô ấy:
“Người Dư Hàn mà cậu thích… đã chết từ năm 18 tuổi rồi.
Từ sau tuổi 18, cuộc đời của tôi… chỉ muốn để Tô Nhiễm được hạnh phúc.”
Ánh mắt Tống Yên lập tức biến sắc, cô ấy nhìn tôi như thể tôi đã phát điên:
“Cậu điên rồi.”
Tôi nghĩ, điên còn hơn là chết.
Sau đó, ba, anh trai, rồi cả chị họ lần lượt đến tìm tôi.
Nhưng bất kể họ khuyên nhủ thế nào, tôi đều không lay chuyển.
Bởi chỉ khi được ở gần Tô Nhiễm, tôi mới có thể ngủ yên giấc.
3.
Điều duy nhất tôi không ngờ tới là… Tô Nhiễm lại thích tôi.
Lần đầu nghe em thổ lộ, tôi gần như hoảng loạn.
Từ sau hôm đó, tôi lại bắt đầu mất ngủ.
Nếu một ngày Nhiễm biết, ba em là vì tôi mà chết… liệu em còn có thể tiếp tục thích tôi nữa không?
Tôi sống trong nỗi sợ hãi ấy suốt bốn năm đại học của em.
Đến khi em đề nghị kết hôn, tôi bỗng trở nên tham lam.
Kết hôn rồi, tôi có thể đường đường chính chính ở bên chăm sóc em cả đời.
Trên đời này, còn có lựa chọn nào tốt hơn thế sao?
Tôi gần như phấn khích mà gật đầu đồng ý lời cầu hôn ấy.
Anh trai tôi nói tôi điên rồi. Nhưng tôi không thấy vậy.
Họ lặp đi lặp lại rằng cái chết của cảnh sát Tô chẳng liên quan gì đến tôi, đó là lỗi của bọn bắt cóc.
Lý lẽ tôi đều hiểu.
Nhưng họ không biết — chỉ khi được ở cạnh Tô Nhiễm, tôi mới thấy đời mình còn có ý nghĩa.
Tôi không ngờ, cuối cùng Tô Nhiễm lại bỏ trốn hôn lễ.
Anh trai nhốt tôi lại, không cho tôi đi tìm em.
Anh ép tôi gặp bác sĩ, nói rằng tôi bệnh rất nặng.
Còn không ngừng bôi nhọ Nhiễm, nói rằng tôi bị PUA.
Tôi phẫn nộ: “Tô Nhiễm không biết gì cả, mọi thứ tôi làm đều là tự nguyện!”
Anh không tin.
Thời gian đó, tự do duy nhất của tôi chính là được gửi tiền cho Nhiễm.
Đó là “đặc quyền” mà tôi đổi lại bằng việc ngoan ngoãn uống thuốc và hợp tác trị liệu.
Sau hơn một năm, bác sĩ cho rằng tôi có thể xuất viện.
Anh trai cũng tin rằng tôi đã “bình thường” trở lại.
Thế nhưng, Tô Nhiễm lại nói… em đã có bạn trai mới.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đau đến như bị xé toạc, suýt không thở nổi.
Tôi chỉ có thể không ngừng tự nhủ: Chỉ cần em hạnh phúc là được.
Nhưng hễ nghĩ đến tương lai em sẽ không còn tôi nữa, tôi lại đau đớn đến mức bừng tỉnh từ trong ác mộng.
Tôi nghĩ, có lẽ mình thật sự quá tham lam rồi.
Nếu cảnh sát Tô còn sống, ông nhất định cũng chỉ mong muốn thấy Tô Nhiễm được hạnh phúc.
Sau này, Nhiễm nói với tôi rằng em đã lừa tôi thôi — em vốn chẳng có bạn trai nào cả.
Thậm chí còn lấy thử hộp bao cao su mua trong siêu thị để chọc tôi.
Ngày hôm đó… là ngày hạnh phúc nhất đời tôi.
Vì cuối cùng, cuộc đời tôi đã thật sự gắn kết với tương lai của em.
Nhưng rồi, anh trai tôi vẫn nói hết mọi chuyện.
Khoảnh khắc ấy, tôi hận anh.
Hận cả tất cả bọn họ.
Hận vì họ hết lần này đến lần khác phá hỏng hạnh phúc của Tô Nhiễm.
Họ không hề biết, những gì họ làm, chẳng khác nào đẩy tôi vào ngục tù tội lỗi.
Cuối cùng, tôi mất kiểm soát mà gào thét:
“Dư Hàn năm ấy đã c/h/ế/t rồi, chết ở tuổi 18! Người Dư Hàn bây giờ, sống đến hôm nay là vì Tô Nhiễm cần tôi! Các người đuổi em ấy đi, chẳng khác nào buộc tôi phải chết!”
Tôi gào đến khản cả giọng.
Tô Nhiễm nhào tới ôm chặt tôi, từng giọt lệ nóng hổi rơi xuống ngực tôi.
Tôi nghe thấy em nức nở, thì thầm những lời run rẩy:
“Xin lỗi… là lỗi của em.”
Nước mắt tôi cũng vỡ òa.
Ngốc ạ, sao có thể là lỗi của em chứ!
Rõ ràng… là tôi đã khiến em không còn cha.
Dù tôi có làm gì đi nữa, cũng chẳng thể bù đắp được tuổi thơ thiếu vắng tình cha ấy.
4
Tôi từng nghĩ, mình sẽ hoàn toàn đánh mất Tô Nhiễm.
Nhưng em không rời đi.
Em nói, em yêu tôi.
Và sẽ dùng cả đời này để chờ đợi, chờ tôi thật sự yêu em.
Em đâu biết, tôi đã sớm yêu em đến mất lý trí rồi.
Chỉ là… tôi không dám nói ra.
Tôi sợ những đêm về khuya, cảnh sát Tô sẽ hiện lên trong giấc mơ, mỉa mai tôi — kẻ hại chết ông ấy, lấy tư cách gì để yêu con gái ông.
Sau này, tôi đem hết những giằng xé trong lòng kể cho Tô Nhiễm.
Em bảo, vài hôm trước cũng mơ thấy ba.
Trong mơ, ông nói:
“Tô Nhiễm, con và Dư Hàn nhất định phải hạnh phúc nhé!”
Khoảnh khắc đó, sợi dây luôn căng cứng trong lòng tôi… bỗng chùng xuống.
Tôi ôm lấy em, khi ấy đã ngủ say, thì thầm bên tai:
“Anh thật sự rất yêu em, Tô Nhiễm.”
Lần này, cuối cùng tôi cũng được cứu rỗi.
(Hoàn)