Người Khiến Anh Muốn Sống Tiếp - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Sau khi chia tay, mỗi tháng bạn trai cũ vẫn đều đặn chuyển tiền cho tôi.
 
Ban đầu chỉ bốn, năm ngàn, sau đó tăng lên bốn, năm vạn.
 
Tháng này thì quá lố rồi — chuyển thẳng một triệu vào tài khoản!
 
Tôi chịu hết nổi, bèn gọi điện cho anh ta:
 
“Dư Hàn, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
 
Đầu dây bên kia, Dư Hàn im lặng một lúc, rồi đáp:
 
“Không làm gì cả, chỉ là… kiếm tiền cho vợ tiêu thôi.”
 
“……”
 
 
1
 
Dư Hàn là người đối xử với tôi tốt nhất trên đời này.
 
Chỉ tiếc rằng, cái “tốt” ấy không phải vì anh thích tôi, mà là… để trả ơn.
 
Trước khi quyết định cưới tôi, anh từng có một mối tình sáu năm.
 
Ngay trong ngày cưới của chúng tôi, cô bạn gái cũ đó tìm đến, mắng tôi chen chân, là con đỉa bám dính lấy anh không buông.
 
Cô ta còn đưa ra tờ siêu âm thai, bắt tôi “thành toàn” cho gia đình ba người của họ.
 
Lúc ấy tôi còn trẻ, chẳng biết phải xử lý thế nào, chỉ biết chạy trốn.
 
Sau đó, Dư Hàn không đến tìm tôi.
 
Nhưng từ đó, ngày mùng 5 mỗi tháng, anh đều chuyển tiền cho tôi, chưa từng gián đoạn.
 
Lúc đầu chỉ bốn, năm ngàn.
 
Rồi thành bốn, năm vạn.
 
Tháng này thậm chí là… một trăm vạn.
 
Tôi nhịn không nổi nữa, gọi điện chất vấn:
 
“Dư Hàn, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
 
Anh im lặng vài giây, rồi nói:
 
“Không làm gì cả. Kiếm tiền… để vợ tiêu.”
 
Tôi nghẹn lời:
 
“Ai là vợ anh chứ!”
 
Anh cười nhạt qua điện thoại:
 
“Có cần tôi gửi bản photo giấy kết hôn cho em không?”
 
Tôi lập tức xìu xuống.
 
Hôm trước ngày cưới, cũng chính là sinh nhật của anh.
 
Để tổ chức sinh nhật cho anh, chúng tôi đã đi đăng ký kết hôn trước.
 
Sau đó tôi bỏ trốn, vốn nghĩ anh sẽ đến tìm tôi, nói rõ mọi chuyện.
 
Nếu anh thực sự còn tình cảm với người kia, tôi cũng sẽ không cản, chỉ cần ly hôn là xong.
 
Nhưng anh chẳng nói một câu, chỉ im lặng… gửi tiền.
 
Giờ còn lấy chuyện kết hôn ra ép tôi.
 
Tôi tức quá:
 
“Vợ anh có biết anh phạm tội trùng hôn không?”
 
Người ta còn bụng mang dạ chửa, vậy mà anh không vội ly hôn với tôi.
 
Nếu đây là “trả ơn”, thì kiểu trả ơn này cũng thật khốn nạn!
 
Anh thản nhiên:
 
“Em không phải vợ anh thì là gì?”
 
“……”
 
Tôi thật sự có cảm giác đang ông nói gà bà nói vịt.
 
Tôi hít sâu, bình tĩnh lại:
 
“Đưa số tài khoản, tôi trả lại tiền cho anh.
 
Nhân tiện, hẹn thời gian đi làm thủ tục ly hôn luôn đi.”
 
Anh hỏi ngược lại, giọng trầm thấp:
 
“Vội thế? Chắc là em đã gặp người mình thích rồi?”
 
Tôi nói dối:
 
“Ừ.”
 
Anh nói ngay:
 
“Vậy mai đi cục dân chính.
 
Tiền thì khỏi trả, cứ coi như sính lễ nhà gái đưa cho em.”
 
Giọng anh lạnh lẽo, khiến tim tôi cũng lạnh theo.
 
Quả nhiên, sự tốt bụng của anh, chẳng liên quan gì đến tình yêu.
 
Tôi nghẹn ngào quát:
 
“Tôi không cần tiền của anh! Anh nghĩ anh là cái thá gì mà đòi làm ‘nhà gái’ của tôi?”
 
Nói xong tôi cúp máy, nước mắt rốt cuộc không kìm được nữa.
 
Hóa ra… đến giờ tôi vẫn còn thích anh.
 
2
 
Ngày hôm sau, tôi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
 
Tóc tai rối bù, tôi lật đật ra mở cửa.
 
Dư Hàn mặc vest chỉnh tề, đứng ngay ngoài.
 
Tôi sững sờ vài giây, rồi vội vàng chạy vào phòng thay đồ, chải chuốt qua loa.
 
Khi bước ra, Dư Hàn đã xắn tay áo trong bếp, đang nấu mì.
 
“Trong tủ lạnh chẳng có gì, anh đập hai quả trứng cho em rồi.”
 
Thấy tôi ra, anh thuận miệng bảo tôi đi rửa bát.
 
“Ờ.” Tôi ngoan ngoãn rửa sạch bát đũa.
 
Dư Hàn bưng mì ra đặt lên bàn.
 
Tôi vừa ngồi xuống, ăn chưa được hai miếng thì anh đã bắt đầu tra hỏi.
 
“Người kia quê ở đâu?”
 
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
 
“Làm nghề gì?”
 
“Cha mẹ họ làm gì?”
 
Một hơi bốn câu, tôi lập tức choáng váng.
 
Đây là coi mình là nhà gái thật hả?
 
Quan tâm chuyện vợ cũ tìm người yêu đến mức này, có khi phải trao giải “Người chồng cũ tốt nhất Trung Quốc” cho anh mất.
 
Tôi khó chịu, cau mày:
 
“Anh quản nhiều thế làm gì?”
 
Sắc mặt Dư Hàn lạnh hẳn:
 
“Không nói rõ, anh không ký đơn ly hôn đâu.”
 
Tôi lập tức nổi giận:
 
“Không ly, vậy người nhà anh không làm ầm lên sao?”
 
Anh im lặng, bầu không khí chợt trở nên nặng nề.
 
Tôi hít sâu, vừa định nói mình chẳng quan tâm gì cả thì anh mở miệng trước:
 
“Lục Lạc sắp thành đứa mồ côi rồi, em nghĩ chưa đủ loạn sao?”
 
Tôi sững người.
 
 
Vì Lục Lạc chính là con mèo tôi nhặt được hồi học lớp 11.
 
Do ngoại tôi sức khỏe yếu, sợ bà dị ứng lông mèo nên tôi gửi nuôi nhờ ở nhà Dư Hàn.
 
Sau này, ngày tôi tốt nghiệp đại học và anh cầu hôn thành công, nó bỗng trở thành “con gái chung” của cả hai.
 
Chỉ là con gái này háo sắc vô cùng, đối với Dư Hàn thì vừa ngoan vừa nịnh, anh vuốt thế nào cũng được.
 
Còn tôi – ân nhân cứu mạng của nó – chỉ vừa chạm thôi là nó đã kêu gào om sòm.
 
Người ngoài nhìn vào còn tưởng tôi n g ư ợ c đãi mèo.
 
Thế nên sau khi chia tay, tôi cũng chẳng dám mang nó đi.
 
Nhưng câu nói vừa rồi của Dư Hàn… có ý gì?
 
Chẳng lẽ anh và mối tình đầu không quay lại?
 
Vậy còn đứa bé trong bụng cô ta, chẳng phải đã sinh ra rồi sao?
 
Tôi nghi ngờ nhìn anh, thăm dò:
 
“Chẳng phải anh có mối tình đầu, còn mang thai con anh sao? Sau này hai người không ở với nhau à?”
 
Dư Hàn nhìn tôi, sững sờ:
 
“Em nghe cái tin vớ vẩn ấy ở đâu thế?”
 
Tin đồn ư?
 
Ngày hôm đó, chính cô ta đã khóc lóc cầu xin tôi để họ được ở bên nhau, nói rằng đứa bé không thể thiếu cha.
 
Còn đưa tôi xem ảnh chụp thân mật của hai người.
 
Trên giấy siêu âm cũng ghi rõ: thai 15 tuần. Lừa sao nổi!
 
Tôi lập tức kể hết mọi chuyện trong ngày cưới cho anh nghe, chờ xem anh còn chối thế nào.
 
Dư Hàn nghe xong, gương mặt trầm lại, lấy điện thoại tìm một bức ảnh rồi đưa tôi.
 
Vừa nhìn, tôi càng tức sôi m/á/u.
 
Trong ảnh, Dư Hàn đứng cạnh người phụ nữ kia và một bé sơ sinh chưa đầy một tuổi, rõ ràng là một gia đình ba người hạnh phúc.
 
Chụp cả ảnh gia đình rồi, vậy mà dám bảo với tôi chỉ là tin đồn?!
 
Anh coi tôi là kẻ ngốc dễ lừa chắc!
 
“Tưởng gì, còn định tới đây vòi phong bì à!” Tôi tức giận chất vấn.
 
“Đó là chị họ anh.” Dư Hàn thở dài, có phần bất đắc dĩ.
 
Tôi chếc lặng.
 
“Anh…anh có chị họ từ bao giờ? Em quen anh mười hai năm, ở ngay sát vách, sao chưa từng nghe anh nhắc đến?”
 
“Chị họ thôi, chị ấy học xong đại học mới đến thành phố này.” Anh giải thích.
 
Tôi ngây ra vài giây, rồi bỗng thấy có gì đó sai sai.
 
Nếu là chị họ thật, sao lại giả làm mối tình đầu của anh, còn nói mang thai con anh?
 
Rõ ràng là cố tình phá đám cưới của chúng tôi!
 
Hơn nữa, chị họ còn nói chuyện “báo ân” kia là sao?
 
Tôi nhớ hồi nhỏ, tôi từng cứu Dư Hàn một lần.
 
Hôm ấy anh qua đường mà chẳng nhìn đèn tín hiệu, suýt nữa bị xe tải tông, may mà tôi kịp kéo anh lại.
 
Nhờ vậy anh mới nhặt về được cái mạng nhỏ.
 
Nhưng chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà anh muốn “lấy thân báo đáp”?
 
Tôi thật sự không tin nổi!
 
“Tại sao chị họ anh lại giả làm mối tình đầu, phá hỏng hôn lễ của chúng ta? Cô ta có âm mưu gì?!” Tôi lạnh giọng chất vấn.
 
Ánh mắt Dư Hàn khẽ dao động, rõ ràng là có điều giấu giếm.
 
Trong lòng tôi càng đầy nghi hoặc, chống nạnh quát:
 
“Còn nữa, tôi bỏ trốn lâu như vậy, sao anh không tìm tôi để nói rõ? Thay vào đó tháng nào cũng gửi tiền, anh nghĩ tôi còn muốn tiêu tiền của anh chắc?”
 
Càng nói, tôi càng giận, lôi chiếc thẻ ngân hàng trong túi ra, ném thẳng vào người anh.
 
Dư Hàn đón lấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm tôi, chậm rãi hỏi:
 
“Em không tò mò vì sao anh có thể gửi cho em tận một trăm vạn à?”
 
Tôi sững lại.
 
“Ờ nhỉ, tiền ở đâu ra thế?”
 
Anh chẳng phải cũng mồ côi cha mẹ như tôi, không người thân nương tựa sao?
 
Hồi đại học còn phải vừa học vừa làm để trả học phí, có lúc khó khăn quá, tôi còn phải lén đưa tiền tiêu vặt giúp anh.
 
Sau này ngoại tôi mất, để tiết kiệm tiền thuê phòng, anh dọn thẳng sang nhà tôi, ngủ ba năm liền trên chiếc sofa phòng khách.
 
Cho dù sau này có thăng chức tăng lương, cũng đâu thể nhanh chóng giàu nứt vách như vậy.
 
“Em nói xem, có khi nào anh chính là con riêng của một tập đoàn nào đó, bị bỏ rơi bên ngoài, rồi một ngày kia được nhận tổ tông không?”
 
Dư Hàn nói xong, tôi c/h/ế/t sững.
 
Tiến lên sờ trán anh, không hề sốt.
 
“Hay là… anh lấy tiền này đi khám khoa thần kinh đi.”
 
Anh điềm nhiên nhét thẻ lại vào túi:
 
“Anh nói thật đấy.”
 
Tôi lập tức cạn lời.
 
Nếu Dư Hàn thật sự là con riêng nhà hào môn, thì chị họ anh phá hỏng hôn lễ của chúng tôi, rõ ràng là có ý đồ khác!
 
Chẳng phải là sợ tôi bay lên làm phượng hoàng, kéo thấp giá trị hào môn của họ sao?
 
Nghĩ đến chuyện bản thân đã từng cách danh phận hào môn phu nhân chỉ một bước, tôi đột nhiên hối hận vì sao năm đó lại bỏ trốn!
 
Tôi còn chưa kịp mở miệng nói “vậy thì đừng ly hôn nữa”, thì Dư Hàn đã lên tiếng trước:
 
“Trưa nay anh mời cơm, gọi cả bạn trai em cùng đến đi.”
 
Anh nói rất tự nhiên, bình thản đến mức chẳng thấy chút ghen tuông nào.
 
Tim tôi lại nhói lên.
 
Tôi giả vờ giận dỗi, đẩy anh một cái:
 
“Ai thèm ăn với anh.”
 
Dư Hàn nhìn tôi, im lặng.
 
Tôi bực mình, cố tình nói thêm:
 
“Bạn trai tôi bận lắm.”
 
Nói xong, tôi chăm chú quan sát sắc mặt anh.
 
Ánh mắt Dư Hàn thoáng lay động, nhưng giọng điệu vẫn bình thản:
 
“Vậy đợi khi nào anh ta rảnh, chúng ta hẵng hẹn.”
 
Tôi nghẹn lời, chẳng biết nói gì.
 
“À, còn chuyện ly hôn, đợi anh thẩm định người kia xong rồi tính.” Dư Hàn nói như thể chuyện đương nhiên.
 
Tôi tức sôi m/á/u:
 
“Nếu người ta không đạt tiêu chuẩn của anh thì sao?”
 
Anh thoáng khựng lại, nghiêm túc nhìn tôi, rồi bất ngờ đưa tay xoa đầu tôi:
 
“Thế thì nghe theo em.”
 
Tôi lập tức hất tay anh ra, mở cửa, giận dữ gào:
 
“Cút ngay cho tôi!”
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo