Chương 5
5.
Giọng tôi nghẹn lại, nước mắt tuôn không ngừng.
Mọi người chứng kiến cảnh này, lập tức hiểu ra ý tôi, bắt đầu xì xào bàn tán:
“Không thể nào… Hứa tổng ngoại tình? Lại còn với Tiểu Lâm?”
“Tôi đã thấy hai người bọn họ mờ ám từ lâu rồi, quả nhiên…”
“Tô tiểu thư đối xử với anh ta tốt như vậy, Hứa Thời Duệ điên rồi chắc? Tiểu Lâm có gì hơn chứ?”
Thấy vậy, Hứa Thời Duệ vội vàng nhào tới, cuống quýt nói:
“Không có… em hiểu lầm rồi, anh… anh với cô ấy chẳng có gì cả…”
Tôi đẩy anh ra, đôi mắt nhòe lệ, tràn đầy thất vọng.
Trước khi đến đây, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, muốn vạch trần anh và Lâm Tinh Tinh trước toàn công ty, để bọn họ thân bại danh liệt.
Nhưng thực sự đến khoảnh khắc này, nhìn gương mặt hoảng loạn của anh, nỗi sụp đổ trong lòng tôi lại là thật.
Tôi không sao hiểu nổi, tại sao Hứa Thời Duệ lại phải phản bội tôi.
Nhìn thấy nước mắt tôi không ngừng rơi, Hứa Thời Duệ như bị dao đâm vào tim, lại lao đến ôm chặt tôi, giọng run run:
“Em đừng khóc, anh và cô ta thật sự không có gì. Em nghĩ nhiều rồi.”
“Bọn anh đúng là chỉ tăng ca thôi. Vừa rồi anh nói để cô ta ở lại làm việc cũng không có ý gì khác. Nếu em thật sự không tin… vậy em cứ đuổi việc cô ta đi.”
Nghe thế, Lâm Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn anh đầy khó tin, đôi mắt đỏ hoe, cắn chặt môi.
Một giây sau, cô ta bật khóc, quay sang tôi:
“Tô tiểu thư, tôi với chị không thù không oán, tại sao chị lại muốn bôi nhọ trong sạch của tôi?”
“Tôi và Hứa tổng… quả thật chẳng có gì cả.”
“Tôi biết chị là con gái của ông chủ, nhưng chị cũng không thể vì suy nghĩ lung tung của mình mà chà đạp tôn nghiêm của một nhân viên bình thường, rồi tùy tiện đuổi việc tôi chứ?”
Lời cô ta ngoài mặt thì uất ức, nhưng ngầm ý lại chỉ trích tôi đa nghi, ỷ thế hiếp người.
Tôi thật không ngờ, Hứa Thời Duệ còn đang gấp gáp phủi sạch quan hệ với cô ta, vậy mà cô ta vẫn cố níu lấy, thậm chí quay sang cắn ngược tôi để được ở bên anh.
Nhưng cho dù tôi có ỷ thế thì sao?
Công ty này mang họ Tô, tôi muốn đuổi ai, đó cũng là quyền của tôi.
Tôi bật cười lạnh, chẳng thèm để tâm đến trò hèn hạ đó.
Thấy tôi không lung lay, đôi mắt Lâm Tinh Tinh càng đỏ hơn, vội vàng nhìn sang cầu cứu Hứa Thời Duệ.
Nhưng anh lại chẳng liếc nhìn cô ta lấy một cái, chỉ không ngừng giải thích với tôi:
“Thanh Oản, mặc kệ cô ta thế nào, anh chỉ quan tâm đến em thôi.”
“Em đừng hiểu lầm, anh tăng ca thật sự chỉ vì công việc. Anh… chỉ muốn sớm được ba em công nhận, kiếm nhiều tiền hơn để lo cho em…”
Anh càng nói càng gấp, giọng điệu tha thiết, khóe mắt còn đỏ lên.
Những người xung quanh thấy vậy, dần dần bị anh thuyết phục:
“Hứa tổng với Tô tiểu thư yêu nhau bao năm, trông cũng không giống giả vờ…”
“Anh ta nói cũng có lý, bình thường Hứa tổng là người chăm chỉ nhất, tăng ca thâu đêm chắc cũng vì muốn cưới Tô tiểu thư sớm hơn.”
“Hơn nữa, Hứa tổng đâu có ngốc, sao lại bỏ con gái nhà họ Tô để chọn Tiểu Lâm? Chắc là hiểu lầm thật.”
Thấy mọi người bắt đầu đứng về phía mình, Hứa Thời Duệ khẽ thả lỏng vai, giọng dịu dàng:
“Thanh Oản, dạo này là anh sơ suất với em, em đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu em không thích, sau này anh sẽ mang hết việc về nhà làm, được không?”
Tôi nhìn anh ta tiếp tục diễn, bỗng thấy nực cười đến tột độ.
Bảy năm yêu nhau, vậy mà tôi chưa từng nhận ra, anh lại là kẻ nói dối trơn tru đến thế.
Đến nước này rồi, anh vẫn còn chối.
Tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt đảo qua anh và Lâm Tinh Tinh, giọng điệu bình tĩnh:
“Được, anh nói mỗi tối hai người tăng ca đều chỉ làm việc, anh còn nói tôi bôi nhọ anh.”
“Vậy thì tôi sẽ điều tra lại camera công ty ngay bây giờ, để chúng ta cùng xem rốt cuộc các người đã ‘tăng ca’ thế nào, và tôi có thật sự ỷ thế hiếp người không.”