Chương 1
Bạn trai Hứa Thời Duệ tăng ca đột xuất, theo thói quen gửi cho tôi tấm ảnh bữa tối để báo cáo.
“Anh đang ăn cơm đây, Thanh Oản, em đang làm gì thế?”
Tôi vừa mở ảnh ra định trả lời, thì bỗng khựng lại khi nhìn thấy vài cọng rau mùi nằm bên mép đĩa.
Kìm nén dòng cảm xúc cuộn trào, ngón tay tôi run rẩy gõ chữ: “Anh đang ở cùng ai vậy?”
Khung chat hiện lên dòng chữ “Đối phương đang nhập…” nhấp nháy lặp đi lặp lại, suốt ba phút liền.
Anh gõ chữ rồi lại xóa, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Không có ai cả, chỉ là một người bạn thôi.”
1
Trên màn hình, tin nhắn của Hứa Thời Duệ liên tục hiện ra không ngừng.
Tôi lại nắm chặt điện thoại trong tay, các đốt ngón tay trắng bệch, chẳng còn tâm trí nào để trả lời.
Hứa Thời Duệ vốn dĩ không bao giờ ăn rau mùi, thậm chí chỉ cần ngửi thấy thôi cũng khó chịu đến mức buồn nôn. Chuyện này bạn bè xung quanh anh đều biết rất rõ.
Trước đây chỉ vì tôi lỡ tay bỏ một cọng rau mùi vào món ăn, anh đã chạy thẳng vào nhà vệ sinh nôn khan rất lâu, còn ấm ức làm nũng với tôi, nói là không chịu nổi mùi đó.
Tôi luôn ghi nhớ trong lòng, từ đó trong nhà cũng tuyệt đối không bao giờ xuất hiện rau mùi nữa.
Vậy mà bây giờ, trong phần cơm tối trước mặt anh, lại có mấy cọng rau mùi mà anh ghét cay ghét đắng.
Người cùng ăn với anh… rốt cuộc là ai?
Tôi vô thức cắn môi, đầu óc ong ong, cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra dạo gần đây, ngồi ngây dại trên sofa cho đến tận khuya.
Ngoài trời gió lớn mưa to, sấm sét đùng đoàng.
Đột nhiên, Hứa Thời Duệ vội vàng đẩy cửa bước vào, toàn thân ướt sũng.
Anh thở hổn hển, vừa vào nhà đã cau mày ngồi xổm xuống nhìn tôi:
“Sao còn chưa ngủ? Bị dọa sợ rồi hả?”
“Anh nghe thấy ngoài trời có sấm, nghĩ em ở nhà một mình chắc sẽ sợ, nên vội vàng chạy về ngay.”
Anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng bế tôi từ sofa lên, định đưa vào phòng ngủ:
“Anh nhắn tin mà em không trả lời, suốt quãng đường này lo c/h/ế/t đi được, may mà em không sao.”
Những giọt nước từ mái tóc anh rơi xuống người tôi, lạnh buốt khiến cả người tôi run rẩy.
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, bất ngờ hỏi:
“Hôm nay người ăn cơm cùng anh là ai?”
Sắc mặt Hứa Thời Duệ thoáng cứng lại, rồi giả vờ thoải mái nói:
“Chỉ là ăn đại với đồng nghiệp ở quán gần công ty thôi, xong thì anh quay lại tăng ca.”
Tôi khẽ cười, tỏ vẻ thờ ơ:
“Em thấy trong dĩa anh có vài cọng rau mùi, chẳng phải anh ghét nhất cái mùi đó sao? Sao lại ăn?”
Bước chân Hứa Thời Duệ khựng lại, sau đó bất đắc dĩ giải thích:
“Thực tập sinh mới đến công ty gọi món, người ta không biết anh không ăn được rau mùi, anh cũng lười nói.”
Nghe vậy, thấy cũng hợp lý.
Hứa Thời Duệ đúng là người hay ngại phiền, có khi thật sự chỉ là không buồn nhắc.
Có lẽ… đúng là tôi đã nghĩ quá nhiều.
Tôi bất giác thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, để anh đặt mình xuống giường.
Anh xoa nhẹ đầu tôi, rồi xoay người lấy hết đồ trong túi ra đặt lên bàn, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Đột nhiên, ánh mắt tôi dừng lại trên chùm chìa khóa anh tiện tay để trên bàn, sững người.
Trên chùm chìa khóa của căn nhà nhỏ thuộc về chúng tôi, lại treo thêm một chiếc móc khóa StellaLou — thứ hoàn toàn không hợp với phong cách của anh.
Hứa Thời Duệ chưa từng biết đến mấy nhân vật hoạt hình này, càng không thể nào tự đi mua.
Sắc mặt tôi bỗng chốc tái nhợt, hơi thở gấp gáp, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.
Tôi run rẩy cầm điện thoại của anh lên mở khóa.
Mật khẩu vẫn là ngày sinh của tôi, hình nền vẫn là ảnh chụp chung của cả hai, mọi thứ trông rất bình thường.
Cho đến khi tôi mở DingTalk ra.
Ở vị trí ghim trên cùng, một avatar hình StellaLou đáng yêu ngay lập tức đập vào mắt tôi.
Tôi hít sâu một hơi, nhưng cơ thể vẫn run lẩy bẩy không cách nào khống chế.
Khoảnh khắc đó, tôi chắc chắn — Hứa Thời Duệ đã ngoại tình.