Nam Chính Già Rồi - Chương 92: Ghen

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 87: Ghen
 
Cơn xấu hổ như thủy triều ập đến, gần như muốn nhấn chìm cậu.
 
Sao lại như vậy?
 
Vậy mà cậu lại mơ giấc mơ đó. Nghĩ đến khuôn mặt Vương Uẩn, trong lòng cậu tràn ngập sự chán ghét và xấu hổ với mình.
 
Tuân Trinh hoàn toàn không ngờ mình lại có suy nghĩ bẩn thỉu như vậy, cậu rõ ràng xem Vương Uẩn là một người bạn tri kỷ, sao lại có thể mơ một giấc mơ như thế.
 
Kim đồng hồ chỉ 4 giờ sáng, sau khi Tuân Trinh xử lý xong mọi việc đã là 6 giờ rưỡi, trời tờ mờ sáng. Cậu lại ngồi xuống ghế sofa, lấy cuốn sách Vương Uẩn mua cho mình ra, cố gắng tĩnh tâm lại.
 
Nhưng những cảnh tượng trong mơ cứ lởn vởn trước mắt.
 
Cậu nhìn xuống nhưng chẳng hiểu mình đang nhìn cái gì.
 
Vì vậy, khi Vương Uẩn thức dậy, cô đã thấy Tuân Trinh ngồi trên ghế sofa, cúi đầu đọc sách, chiếc chăn mỏng trên ghế sofa đã biến mất.
 
Vương Uẩn bị sự chăm chỉ của Tuân Trinh làm cho kinh ngạc.
 
Sáng sớm đã dậy đọc sách, nếu Tuân Trinh sống ở thời hiện đại tham gia thi đại học, chắc chắn sẽ đỗ vào Bắc Đại hoặc Thanh Hoa!
 
"Cậu... đang đọc sách à?" Vương Uẩn ngượng ngùng hỏi.
 
Không ngờ, Tuân Trinh lại có vẻ như bị cô dọa. Cậu ngẩng phắt đầu lên nhìn cô, rồi lại vội vàng dời mắt đi, như thể không dám nhìn thẳng vào cô.
 
Vương Uẩn: "... “ Hôm nay Tuân Trinh có vẻ hơi lạ.
 
"Cậu sao vậy? Sao nhìn tớ như thấy ma thế?"
 
Sau khi đã quen thân với cô, khi Tuân Trinh nhìn cô luôn có thái độ ung dung, lễ phép, vậy mà lúc này cậu lại trở về dáng vẻ khi mới gặp cô.
 
"Không có gì." Giọng Tuân Trinh nhỏ nhẹ.
 
"Không có gì thì dậy ăn sáng đi, ăn xong tớ dẫn cậu ra công viên, cậu ngồi ở đó một lát, đọc sách nhé. Hôm nay chị tớ đến, nhưng chắc là sẽ không ở lâu đâu, chị ấy bận lắm, trưa tớ sẽ quay lại tìm cậu."
 
Tuân Trinh gật đầu, rõ ràng không có bất kỳ ý kiến gì với quyết định của Vương Uẩn. Vừa hay, cậu cũng có thể nhân cơ hội này ra ngoài suy nghĩ, không cần phải đối mặt với Vương Uẩn. Bây giờ cứ nhìn thấy Vương Uẩn là Tuân Trinh lại thấy áy náy, không muốn ở trước mặt cô thêm một giây nào nữa.
 
Vương Uẩn cứ như vậy chuẩn bị hai cuốn sách cho Tuân Trinh, rồi dẫn cậu ra khỏi nhà.
 
Khi ăn sáng xong, hai người đến công viên. Trong công viên có rất nhiều ông bà đang tập thể dục buổi sáng, người thì đánh Thái Cực Quyền, người thì câu cá, người thì chơi cờ, người thì xách thùng nước viết chữ trên mặt đất.
 
Vương Uẩn cố tình dẫn Tuân Trinh đến một chỗ râm mát ngồi xuống.
 
Nghĩ lại, cô thấy hơi có lỗi với cậu, nhưng Tuân Trinh tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt chị cô. Sau khi cân nhắc, cô chỉ có thể chọn cách làm Tuân Trinh chịu thiệt thòi.
 
Trên đường về, Vương Uẩn vẫn đang nghĩ, cô và Tuân Trinh tạm thời có thể sống như vậy, nhưng khi cô tốt nghiệp cấp ba, đi học đại học ở nơi khác, cô nên làm gì? Cô không thể dẫn Tuân Trinh đi học đại học cùng mình được, nghĩ vậy, dường như chỉ còn cách hy vọng cậu có thể sớm quay về.
 
Nhưng cô không muốn đối mặt và thừa nhận điều này.
 
Tạm thời không nghĩ đến những chuyện này nữa, dọn dẹp đồ đạc quan trọng hơn. Về đến nhà, Vương Uẩn đóng gói quần áo và đồ dùng sinh hoạt của Tuân Trinh, nhét tất cả vào trong tủ.
 
Chỉ là không hiểu sao, Tuân Trinh lại phơi thêm một chiếc quần. Hôm qua cô rõ ràng thấy Tuân Trinh giặt quần áo phơi lên rồi mà, sao sáng nay lại có thêm một chiếc, hơn nữa còn ướt sũng, sờ vào thấy toàn nước.
 
Cũng không biết cái chăn đã bị Tuân Trinh phơi lên từ lúc nào. Chẳng lẽ sáng sớm cậu đã lén lút giặt quần áo sao? Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Tuân Trinh ngồi xổm giặt quần áo, tưởng tượng như vậy trông cậu đúng là mẫu người của gia đình.
 
Nếu lấy Tuân Trinh chắc cũng không tệ, mọi việc chắc chắn cậu sẽ làm hết.
 
Nếu không phải thân phận của Tuân Trinh đặc biệt, Vương Uẩn nghĩ, có lẽ mình đã mặt dày theo đuổi cậu rồi.
 
Hơn 9 giờ sáng, Vương Uẩn dọn dẹp nhà cửa xong, chị cô cũng gõ cửa.
 
Công việc của Vương Tố rất bận, Vương Uẩn lại đang học lớp 12, đã lâu không gặp chị, cô rất cảm động, cứ như một chú cún con quấn quýt bên chị. Chị cô, Vương Tố, rất xinh đẹp, trang điểm tinh tế, trông rất có khí chất nữ thần.
 
Nói chuyện với Vương Uẩn vài câu, Vương Tố hỏi: "Ăn cơm chưa?"
 
"Ăn rồi, ăn rồi ạ." Vương Uẩn liên tục gật đầu, nghĩ đến Tuân Trinh đang bị mình bỏ lại ở công viên, cô hỏi: "Chị, khi nào chị về?"
 
Vương Tố nghe vậy thì trợn trắng mắt: "Chị vừa đến em đã muốn đuổi chị đi rồi à?"
 
"Không, không, không." Vương Uẩn xua tay: "Em chỉ hỏi thôi." Mắt cô liếc sang túi xách Vương Tố đang xách, cô tiến lên lục lọi: "Chị thật sự mang sách cho em à?"
 
"Ừ, điện thoại và sách em muốn đều ở trong này, chị còn chưa hỏi em, lớp 12 rồi em muốn sách lớp 9 làm gì?"
 
Vương Uẩn: "Bạn em có em gái cần, sách của bạn ấy bán hết rồi, nên phải hỏi mượn em."
 
Vương Tố: "Thế còn điện thoại?"
 
"Em có việc, chị đừng hỏi nữa." Vương Uẩn lấy điện thoại ra xem, đã được sạc đầy, các chức năng đều bình thường, hoàn toàn có thể dùng được, chỉ là màn hình bị nứt vài đường, trông không được đẹp mắt cho lắm.
 
Vương Uẩn không chịu nói, Vương Tố cũng không hỏi nhiều, mà đổi câu hỏi khác: "Em muốn ăn vặt không? Chị dẫn em đi mua."
 
Nghe chị nói vậy, Vương Uẩn lập tức buông điện thoại xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Muốn!" Đây chính là lợi ích của việc có người nhà đến thăm, không cần phải lo lắng về chi tiêu sinh hoạt, muốn mua gì thì mua, muốn ăn gì thì ăn.
 
Còn Tuân Trinh bị cô bỏ lại ở công viên?
 
Đó là cái gì?
 
Cô không biết!
 
***
 
Vương Tố nói đến thăm cô thật ra chỉ là đến thăm cô thôi, lát nữa cô ấy còn phải đi họp lớp với các bạn học cấp ba cũ.
 
Tay xách một túi đồ ăn vặt lớn Vương Tố mua cho, Vương Uẩn nhìn bóng lưng chị mình đi xa.
 
Vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy hơi cạn lời, có lẽ mình đúng là tự mình đa tình, lo lắng chị sẽ kéo mình đi ăn cơm.
 
Cô đã sớm nên hiểu tính cách của chị mình là không thích về nhà, thích đi chơi, hiếm khi có thời gian đến, ghé qua thăm Vương Uẩn chỉ là tiện thể, gặp gỡ bạn cấp ba, ăn cơm cùng nhau rồi đi chơi mới là mục đích thực sự của chị ấy.
 
Buổi sáng hôm nay diễn ra bình lặng hơn Vương Uẩn tưởng tượng rất nhiều, những tình tiết phim truyền hình như chị gái phát hiện ra quần áo, bàn chải đánh răng của con trai đều không xảy ra.
 
Vương Uẩn khệ nệ xách túi đồ ăn vặt lớn, đi về phía công viên.
 
Bỏ Tuân Trinh ở đó lâu như vậy, cũng đến lúc đón cậu về rồi. Bây giờ cô còn một túi đồ ăn vặt, vừa hay có thể chia cho cậu ăn cùng.
 
Đồ ăn cay chắc Tuân Trinh không thích ăn, lần trước định cho cậu ăn thử socola mà cứ quên mất, lần này nhất định phải cho cậu nếm thử, không biết cậu có ăn được mận không.
 
Vương Uẩn càng nghĩ càng vui vẻ, trên mặt nở nụ cười. Thế nhưng khi đến công viên, nhìn thấy Tuân Trinh, nụ cười trên mặt cô tắt ngấm, chiếc túi nhựa to tướng trên tay suýt nữa thì rơi xuống.
 
Tuân Trinh vẫn ngồi trên ghế đá trong công viên, ở vị trí giống như khi Vương Uẩn rời đi, nhưng bên cạnh cậu có thêm một người.
 
Có thêm Đường Viện Viện.
 
Đường Viện Viện ngồi bên cạnh Tuân Trinh, dắt theo con chó nhà cô ấy, vừa nói vừa cười với cậu. Tuân Trinh nghiêng đầu, từ góc độ của Vương Uẩn, cô có thể thấy ánh mắt dịu dàng của cậu, hai người ngồi cạnh nhau, trông rất trẻ trung, năng động, đúng là một cảnh tượng trong phim thần tượng.
 
Đầu óc Vương Uẩn trống rỗng, trong đầu chỉ còn lại một chuỗi "Á á á á á á!".
 
Sao Đường Viện Viện lại ở đây?
 
Chẳng lẽ cô ấy thật sự thích Tuân Trinh rồi sao?!
 
Vương Uẩn đứng từ xa nhìn bọn họ, bỗng nhiên lửa giận bốc lên. Cô cũng không biết mình đang tức giận điều gì, chỉ là cảm thấy rất tức giận. Nhìn Đường Viện Viện càng tức giận hơn, cảm giác như đồ của mình bỗng nhiên bị người khác lặng lẽ cướp mất.
 
Hôm nay Đường Viện Viện cũng mặc váy ngắn, váy dài đến trên đầu gối, trên đùi đặt một hộp bánh tart trứng. Cô ấy nói gì đó, rồi đưa ngón tay trắng nõn thon dài ra lấy một chiếc bánh, đưa đến trước mặt Tuân Trinh.
 
Mơ hồ, cô có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của Đường Viện Viện: "Ăn không?"
 
Đây là muốn cùng ăn chung một hộp bánh tart trứng sao?
 
Nhìn Đường Viện Viện, cuối cùng Vương Uẩn cũng hiểu tại sao lần trước mình lại vô cớ khó chịu, ngoài nguyên nhân học hành lớp 12, phần lớn là vì Đường Viện Viện. Vì cô ấy quá nhiệt tình với Tuân Trinh.
 
Vương Uẩn chăm chú nhìn Tuân Trinh.
 
Không lẽ cậu thật sự sẽ ăn bánh tart trứng sao? Lỡ như cậu ăn rồi thấy bánh tart trứng ngon thì sao? Sau đó cậu sẽ có ấn tượng sâu sắc với Đường Viện Viện, mà cô ấy vốn đã xinh đẹp!
 
Sao cô không nghĩ đến việc cho Tuân Trinh ăn bánh tart trứng nhỉ?! Cô cũng thấy bánh tart trứng rất ngon mà!!
 
Nghĩ vậy, Vương Uẩn bỗng dưng thèm ăn bánh tart trứng. Dù thèm, cô vẫn tập trung chú ý đến câu trả lời của Tuân Trinh.
 
Đối mặt với thiện ý của Đường Viện Viện, Tuân Trinh nhẹ nhàng lắc đầu, mỉm cười lịch sự nói: "Xin lỗi, ta vừa ăn sáng xong, bây giờ không đói lắm."
 
Trái tim đang treo lơ lửng của Vương Uẩn lại trở về vị trí cũ, may mà cậu không nói muốn ăn bánh tart trứng. Mặc dù việc ăn hay không ăn bánh tart trứng trong mắt người khác chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Vương Uẩn lúc này lại giống như một sự phản bội.
 
Tuy trong lòng cô vẫn còn hơi tức giận, nhưng cơn giận đã không còn như lúc nãy nữa.
 
Vương Uẩn thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh, đi về phía chiếc ghế hai người đang ngồi.
 
Thấy cô đến, Tuân Trinh và Đường Viện Viện đều tỏ ra ngạc nhiên.
 
"Vương Uẩn?"
 
"Tiểu Uẩn?"
 
Vương Uẩn cũng tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đường Viện Viện? Sao cậu lại ở cùng Tuân Trinh thế?"
 
Đường Viện Viện mỉm cười, mắt lấp lánh: "Tớ vừa dắt chó nhà tớ đi dạo thì thấy Tuân Trinh ngồi một mình ở đây. Cậu ấy đang đợi cậu à?"
 
Như để chứng minh lời cô ấy nói, Tuân Trinh lên tiếng đáp: "Ừ."
 
Vương Uẩn nhìn Tuân Trinh, rồi quay sang nói với Đường Viện Viện: "Tớ vừa đi mua đồ."
 
Đường Viện Viện nhìn túi đồ ăn vặt Vương Uẩn đang xách, gật đầu: "Ra là vậy. Vậy hai cậu cứ nói chuyện đi, tớ tiếp tục dắt Nữu Nữu đi dạo đây."
 
Nữu Nữu mà cô ấy nói chính là con chó Teddy mà cô ấy nuôi. Trước đây mỗi khi nhìn thấy Nữu Nữu, Vương Uẩn đều không nhịn được muốn sờ nó một cái, nhưng bây giờ cô chẳng còn hứng thú gì nữa, cô cứ nhìn Đường Viện Viện cúi đầu, kéo dây xích, dắt Nữu Nữu rời đi.
 
"Đi thôi, Nữu Nữu, chúng ta đi dạo nào!"
 
Rời mắt khỏi Đường Viện Viện đang dắt Nữu Nữu rời đi, Vương Uẩn mới quay sang Tuân Trinh.
 
Tuân Trinh mỉm cười, ánh mắt nhìn cô tuy vẫn còn hơi mất tự nhiên, nhưng đã khá hơn nhiều so với buổi sáng. Phía sau cậu, gió nhẹ trong công viên lay động những tán cây, bên tai vang lên tiếng xào xạc.
 
Vương Uẩn ngồi xuống bên cạnh cậu. Nhớ đến chuyện Đường Viện Viện cho Tuân Trinh bánh tart trứng, Vương Uẩn lặng lẽ lấy ra một gói bánh quy đưa cho cậu: "Ăn không?"
 
Không ngờ, Tuân Trinh lại nhận lấy gói bánh: "Ừ."
 
Vương Uẩn: "Vừa nãy cậu không ăn bánh tart trứng cơ mà."
 
Tuân Trinh nghe vậy, ngẩn người ra một lúc, rồi lại mỉm cười: "Đói."
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo