Nam Chính Già Rồi - Chương 56: Quyến rũ

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chương này đã bị khóa!

MỞ KHÓA NGAY?

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 55: Quyến rũ
 
Nữ tử kia kinh hoảng bất an, chốc chốc lại liếc trộm Vương Uẩn và Tuân Trinh.
 
Xem ra cô ta thật sự có ý giấu giếm chuyện gì đó, Vương Uẩn nhất thời không rõ rốt cuộc cô ta muốn làm gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn chằm chằm, nghiêm mặt hỏi: "Ta vừa ngửi thấy mùi khói, ngươi có ngửi thấy không?"
 
Nữ tử kia lắc đầu, ánh mắt lấp lóe, nhưng vẫn giữ vẻ mặt tái nhợt cứng đờ, đáp: "Mùi khói gì? Ta không ngửi thấy."
 
Xem ra là không định thành thật trả lời.
 
Vương Uẩn đang nghĩ xem nên dùng thủ đoạn gì để khiến cô ta ngoan ngoãn khai ra sự thật, thì bên ngoài khách điếm lại vang lên một tràng tiếng khóc nỉ non, từng tiếng càng thêm tuyệt vọng, dần dần từ thút thít biến thành gào khóc đứt quãng.
 
Mà lúc này, ánh mắt né tránh của nữ tử kia cũng hóa thành hoảng sợ.
 
Lại là tiếng khóc? Chẳng phải cô ta đã ở trong khách điếm rồi sao?
 
Nghĩ đến đây, Vương Uẩn biến sắc, cô ngẩng đầu nhìn Tuân Trinh: "Tiên sinh..."
 
Xem ra không chỉ mình cô ta khóc, mà còn có người khác!
 
Chỉ sợ cô ta cố ý khóc lớn để dụ cô và Tuân Trinh rời đi, hòng che giấu tiếng khóc, đánh tan nghi ngờ của hai người. Vậy thì chuyện cô ta bị trẹo chân nói không chừng cũng là giả?
 
Vương Uẩn chột dạ.
 
Tuân Trinh gật đầu, hiểu ý cô, khẽ nói: "Xem ra chúng ta phải đi một chuyến nữa."
 
"Đợi đã!" Nữ tử kia đột nhiên kích động đứng bật dậy, túm lấy cổ tay Tuân Trinh, nhào về phía trước, thân hình lung lay sắp đổ.
 
Cú nhào này khiến cả Tuân Trinh và Vương Uẩn đều ngây ngẩn.
 
Bàn tay cô ta như dây leo quấn lấy tay Tuân Trinh, siết chặt. Dáng người cô ta vốn đã thon thả yểu điệu, lúc này nghiêng người về phía trước, chẳng khác nào cành liễu yếu ớt không chịu nổi sức gió. Hốc mắt ả ửng đỏ, đôi mắt rưng rưng nhìn Tuân Trinh, muốn nói lại thôi, trên mặt còn vương nước mắt, một bộ dáng lê hoa đái vũ.
 
Tuân Trinh bị cô ta kéo tay như vậy, cũng ngây ra một lúc. Y định rút tay ra, nhưng lại phát hiện cô ta nắm quá chặt, nhất thời không rút ra được. Y đành phải từ bỏ ý định rút tay ra, ôn tồn nói: "Nương tử, buông tay."
 
Nữ tử kia nức nở, tủi thân nói: "Các ngươi đừng đi!"
 
Nữ nhân: "Các ngươi... Các ngươi đi rồi, bỏ ta lại một mình ở nơi này, ta thực sự rất sợ."
 
Cảnh tượng này khiến Vương Uẩn suýt chút nữa bị sặc nước miếng.
 
Lợi hại! Cô nương của ta! Đây là đang muốn câu dẫn Tuân Trinh?! Cô ta cũng dám ra tay?
 
Vương Uẩn thầm mắng: Buông tha cho Tuân Trinh đi! Hắn chỉ là một lão già sáu mươi tuổi! Lão nhân gia không chịu nổi giày vò như vậy!
 
Mắng thì mắng, lúc này Vương Uẩn cũng hiểu rõ nữ tử kia chắc chắn muốn giấu giếm điều gì đó, nếu không sẽ không cố ý giữ chân Tuân Trinh. Nữ nhân luôn hiểu rõ nữ nhân, chẳng phải cô ta đang cố ý phô bày vẻ đẹp và sự yếu đuối của mình, ý quyến rũ dẫn Tuân Trinh, khơi dậy lòng thương hương tiếc ngọc của y hay sao?
 
Vương Uẩn kỳ quái liếc nhìn Tuân Trinh.
 
Rốt cuộc là điều gì khiến nữ tử kia coi Tuân Trinh như một lão già háo sắc? Tuân Trinh đâu có giống, khí chất của y tốt như vậy. Hay là cô ta quá tự tin vào nhan sắc của mình, tự cho rằng Tuân Trinh sẽ đổ gục dưới vẻ đẹp trẻ trung của cô ta?
 
Tuân Trinh bị cô ta túm lấy, tiếp nhận ánh mắt mập mờ của cô ta, nhất thời không thoát ra được. Khóe môi y nở một nụ cười khổ, đôi mắt chuyển sang lẳng lặng nhìn Vương Uẩn, ý tứ trong mắt đã quá rõ ràng.
 
Vương Uẩn nhận được ám hiệu, cô chớp mắt, khẽ lắc đầu, cười hì hì nhìn lại y.
 
Tuân Trinh: ...
 
Vẻ mặt điềm nhiên thường ngày của Tuân Trinh lúc này lại một lần nữa khiến Vương Uẩn khoái trá. Nếu không phải bây giờ không phải lúc, Vương Uẩn thật sự sẽ không ra tay tương trợ, cô sẽ vui vẻ ngồi trên ghế nhìn Tuân Trinh và ả kia diễn trò. Tuân Trinh là quân tử, chuyện hất tay nữ nhân ra, tin rằng không đến bước đường cùng y sẽ không làm.
 
Ánh mắt Tuân Trinh lúc này đã lộ ra hai phần bất đắc dĩ.
 
Khụ khụ... Dù sao cũng có việc chính phải làm, sau này thế nào cũng có cơ hội nhìn thấy Tuân Trinh lúng túng.
 
Nhận thấy hành vi bỏ mặc một cụ già của mình có chút không phải đạo, Vương Uẩn điều chỉnh lại cảm xúc, sải bước tiến lên kéo tay nữ tử kia. Cô không chút khách khí nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô ta, nâng lên, cau mày, quát: "Nương tử, tự trọng!"
 
"A..." Nữ tử kia bị cô túm lấy, giật mình, ngẩng đầu thì bắt gặp ánh mắt không thiện cảm của Vương Uẩn.
 
Hình như ý thức được hành động của mình vừa rồi có chút quá đáng, cô ta kêu lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại.
 
Vương Uẩn đương nhiên không chịu, vẫn nắm chặt lấy.
 
Nữ nhân kia hết cách, chỉ có thể đáng thương nhìn Vương Uẩn: "Ta..." Dường như cô ta lại sắp khóc: "Ta... quá sợ hãi... nhất thời quên mất lễ nghĩa... Xin lỗi... đã mạo phạm các ngươi..."
 
Ánh mắt Vương Uẩn lạnh lẽo, cô lại nghiêm giọng nói: "Ngươi nói vậy thì lúc nãy sao không nói? Xin lỗi mà có ích, thì còn cần cảnh sát…"
 
“Còn cần bộ khoái làm gì?”
 
Nói nhanh quá nên lỡ lời!
 
Vương Uẩn hắng giọng, lại nói: "Ngươi sợ thì cứ sợ, cớ sao lại nắm tay phu quân của ta không buông?!"
 
Nắm tay phu quân của ta không buông là sao?
 
Nắm tay phu quân của ta không buông...
 
Phu quân của ta...
 
Lời này vừa thốt ra, lực sát thương quả nhiên cực lớn.
 
Không chỉ Tuân Trinh không được tự nhiên ho khan một tiếng, mà giọt lệ trên khóe mắt nữ tử kia cũng không rơi xuống nữa.
 
Ả ta há hốc mồm nhìn Vương Uẩn, lại nhìn Tuân Trinh, đôi mắt hạnh trừng lớn như chuông đồng, trông vô cùng buồn cười. "Các ngươi..." Cô ta chỉ vào Tuân Trinh, nói năng lộn xộn: "Các ngươi không phải ông cháu sao?"
 
Hai ông cháu...
 
Vương Uẩn suýt chút nữa không nhịn được cười.
 
Chỉ nhìn bề ngoài, cô và Tuân Trinh thật sự rất giống ông cháu, một già một trẻ, quan hệ lại không thân mật như vợ chồng bình thường.
 
"Ai nói với ngươi chúng ta là ông cháu?!" Vương Uẩn cố nén cười, ra vẻ bị mạo phạm, nổi giận đùng đùng, hất tay nữ tử kia ra, rồi kéo tay Tuân Trinh, ôm lấy cánh tay y, lạnh lùng nói: "Ta thấy chân ngươi hình như cũng không có vấn đề gì, vừa rồi còn đứng lên nhào vào lòng người ta, nhào rất tốt đấy thôi? Có điều mắt ngươi có vấn đề thì phải?"
 
Nữ nhân kia vội vàng nhân cơ hội rút tay về, xoa cổ tay bị Vương Uẩn nắm đau.
 
Vương Uẩn mắng có chút hung dữ, khiến cô ta sợ hãi vội rụt về phía sau, môi mấp máy, muốn phản bác, nhưng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
 
Đạt được mục đích.
 
Thấy nữ nhân kia bị dọa sợ đến ngây người, Vương Uẩn âm thầm thở phào, kéo tay Tuân Trinh, vung tay áo xoay người rời đi, thừa dịp chạy ra khỏi khách điếm, bỏ lại nữ tử kia ở trong.
 
Vừa ra khỏi phạm vi tầm mắt của cô ta, Vương Uẩn thở phào một hơi, bật cười thành tiếng. Tiếng cười của cô càng lúc càng lớn, bị gió đêm mát mẻ thổi qua, lại hóa thành tiếng cười lớn sảng khoái.
 
Quá sung sướng! Cô chưa bao giờ sung sướng như vậy! Giả vờ xong chạy ngay quả nhiên kích thích!
 
Mãi đến khi Tuân Trinh nhắc nhở: "Tiểu hữu."
 
Vương Uẩn: Quên mất cô còn đang khoác tay Tuân Trinh!
 
Vương Uẩn như bị điện giật hất tay Tuân Trinh ra, nhanh chóng đứng cách y hai bước.
 
"Vừa rồi đã mạo phạm tiên sinh." Vương Uẩn nhìn sườn mặt Tuân Trinh, chân thành nói.
 
Đêm tối mịt mùng, cho dù có mượn ánh trăng cô cũng không nhìn rõ vẻ mặt của Tuân Trinh.
 
Cô thấy Tuân Trinh lắc đầu, khẽ nói: "Chuyện xảy ra đều có nguyên do, tiểu hữu đừng để trong lòng." Giọng y cũng dần dần mang theo ý cười: "Vừa rồi tiểu hữu quả thực đã dọa ta giật mình."
 
"Hả? Chỗ nào?"
 
"Ta không ngờ tiểu hữu cũng có lúc hung dữ như vậy, nói về ngang ngược, thì không thua kém Ngọc Chúc."
 
"Ha ha!" Vương Uẩn xua tay: "Ta đều là giả vờ, thật ra ta sắp sợ chết rồi."
 
Tuân Trinh mỉm cười: "Phải, ta biết tiểu hữu chẳng qua chỉ là ngoài mạnh trong yếu mà thôi."
 
Bốn chữ "ngoài mạnh trong yếu" y nói rất khẽ, tựa như từ trong cổ họng thốt ra, đảo quanh đầu lưỡi, vừa ra khỏi miệng đã bị gió đêm thổi tan, nhưng không hiểu sao Vương Uẩn nghe được lại có chút mặt đỏ tai hồng, vậy mà lại nghe ra được chút cưng chiều và dung túng trong đó.
 
Vương Uẩn đưa tay che hai má nóng bừng, ý đồ dùng ngón tay lạnh lẽo để xoa dịu cơn nóng, nhỏ giọng oán trách: "Ta ngoài mạnh trong yếu, tiên sinh còn không rõ sao? Đều bị tiên sinh nhìn thấu rồi."
 
Tuân Trinh mặt mày bình thản, nhìn bờ ruộng đen kịt không biết đang nghĩ gì, y thở dài: "Ta thấy tiểu hữu chưa chắc đã thật sự là ngoài mạnh trong yếu, chỉ sợ là nóng nảy xúc động mới là con người thật của tiểu hữu."
 
Tâm trạng vui vẻ của Vương Uẩn tan biến, cô kinh ngạc nhìn Tuân Trinh.
 
Cô quả thật có chút nóng nảy xúc động, ở trước mặt người nhà giống như pháo, đụng là nổ, đương nhiên cũng chỉ là ở trước mặt người nhà thật sự của cô mới như vậy, ỷ vào sự cưng chiều của người nhà, cho nên mới tùy hứng làm càn, mẹ cô đã từng chỉ vào trán cô mà trách mắng. Theo thời gian dần trưởng thành, cô đã bớt cái tính tùy hứng nóng nảy, sau khi xuyên không, cô càng ít khi tức giận.
 
Lại nhìn vẻ mặt của Tuân Trinh, dường như ẩn chứa sự hoài niệm và ôn nhu khó tả, giống như đang hoài niệm về người yêu cũ của mình, dịu dàng che chở, so với vẻ mặt thường ngày đối với cô có chút giống nhưng lại có chút khác biệt.
 
Đáng tiếc Tuân Trinh không nói tiếp, mà thu lại vẻ mặt, quay đầu lại nghiêm túc nói với Vương Uẩn: "Tiểu hữu, nàng có nhận ra nữ tử kia có chút kỳ quái không?"
 
Thấy Tuân Trinh nhắc tới chính sự, Vương Uẩn tạm thời gác lại nghi vấn trong lòng, thấp giọng nói: "Phải, sợ là có điều gì muốn giấu giếm chúng ta, cố ý dẫn chúng ta rời đi." Cô phân biệt được nặng nhẹ, bây giờ không phải lúc truy hỏi đến cùng.
 
Tuân Trinh: "Xem ra chỉ có thể trở lại nơi chúng ta gặp nữ tử kia xem thử."
 
Nữ nhân kia quả nhiên đã lừa bọn h. Khi Vương Uẩn và Tuân Trinh trở lại con đường nhỏ nơi gặp cô ta, lại một lần nữa nghe thấy tiếng khóc than ai oán của nữ nhân, tựa như cách một lớp ván gỗ mơ hồ không rõ.
 
Nữ tử kia nức nở yếu ớt kêu lên: "Có ai không? Người đâu, cứu ta với!"
 
Vương Uẩn quét mắt nhìn đồng ruộng, đập vào mắt là một màu đen vô tận, mơ hồ có thể nhìn thấy cỏ dại lay động, nhưng không thấy một bóng người, nhưng tiếng khóc của nữ nhân kia vẫn không ngừng vang vọng. Giống như nữ quỷ oán hận quấn lấy người không buông.
 
Sao lại không có người? Vậy tiếng khóc này truyền đến từ đâu?
 
Vương Uẩn cau mày, ánh mắt của cô dần dần rơi vào những cỗ quan tài lộ thiên nằm rải rác trên cánh đồng, không khỏi có chút rợn tóc gáy. Trong lòng lại nảy ra một suy đoán táo bạo.
 
Chẳng lẽ tiếng khóc này là từ trong quan tài truyền ra??
 
Editor: ừm… Tiểu hữu à, cụ Trinh nhà tiểu hữu già rồi, không chịu nổi bị trêu chọc thế đâu.
 
Bình luận
Quảng cáo tại đây
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 10 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo