Chương 31: Hôn nhẹ
Tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà, lúc nhẹ lúc nặng, rả rích không ngừng, tựa như châu ngọc rơi xuống khay ngọc.
Vương Uẩn nắm cán bút, máu toàn thân như dồn lên đầu, cô chẳng nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách, chỉ nghe thấy tiếng cười của Tuân Trinh.
“Tiểu hữu? Có thể cho ta xem qua một chút không?”
Vương Uẩn thầm than, Tuân Trinh nào phải muốn xem chữ của cô, rõ ràng là muốn mạng của cô. Cô có thể tưởng tượng ra khóe miệng Tuân Trinh cong lên thành hình trăng non, câu lấy trái tim thiếu nữ đang xao động của cô.
Giờ cô viết cũng không được, không viết cũng không xong, cảm giác căng thẳng như bị giám khảo nhìn chằm chằm.
Vương Uẩn dứt khoát quay đầu lại muốn xem vẻ mặt của Tuân Trinh.
Tuân Trinh dường như nhận ra động tác của cô, cúi đầu nhìn cô.
Vương Uẩn không kịp rụt mặt lại, mắt thấy hai người sắp chạm môi.
Ánh mắt Tuân Trinh thoáng hiện vẻ kinh ngạc, trong nháy mắt nghiêng đầu, môi cô lướt qua má y, bất ngờ in lên khóe môi Tuân Trinh.
Vương Uẩn: Con mẹ nó...?!
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi, Vương Uẩn bật dậy khỏi ghế như lò xo, tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt bút lông vì mất sức mà hất sang một bên.
Bút lông dê thấm đẫm mực hất ra một chuỗi mực.
Vừa vặn...
Văng lên mặt...
Tuân Trinh...
Vương Uẩn: ... Muốn chết quá!
Khuôn mặt thanh tú của Tuân Trinh lúc này bị cô vẩy đầy mực. Tình huống trước mắt dường như nằm ngoài dự liệu của y, y ngây người ra, không biết đang nghĩ gì.
Vương Uẩn vội vàng lấy khăn tay trong ngực ra, đứng dậy lau mặt cho Tuân Trinh: “Tiên sinh! Xin lỗi!”
Hậu quả của việc nóng vội là càng làm càng sai.
Mực bị cô lau, lem luốc đen sì khắp mặt Tuân Trinh.
Trời...
Mùi mực nồng nặc tỏa ra từ người Tuân Trinh, nói dễ nghe là hương mực, nói khó nghe là mùi mực.
Tuân Trinh lúc này tràn ngập hương vị sách vở đúng nghĩa.
Vương Uẩn sống không còn gì luyến tiếc.
Quan trọng là cô không chỉ vẩy mực lên mặt Tuân Trinh – người như cây tùng cây trúc, mà còn lấy khăn tay lau lem nhem khắp mặt y.
Nếu bị Trương Đình Khê biết, cô sẽ chết mất!
Tuân Trinh giơ tay sờ mặt, buông tay xuống thì thấy đầu ngón tay dính đầy mực.
Y ngẩn người, rồi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Vương Uẩn.
“Tiểu hữu?” Tuân Trinh ho khan một tiếng.
“Tiên... Tiên sinh...” Vương Uẩn lắp bắp.
Đừng gọi cô nữa! Trong lòng Vương Uẩn gào thét.
Chuyện gì thế này! Tâm trạng thiếu nữ vừa rồi như lạc đoàn phim, bị cô phá hỏng sạch sẽ.
Tuân Trinh hoàn hồn, cúi người nhặt bút lông rơi xuống đất, đặt lại trên giá bút, thở dài: “Lần sau chớ lỗ mãng như vậy.”
Ngày thường, Tuân Trinh cúi người nhặt bút, động tác uyển chuyển như nước chảy mây trôi, đẹp vô cùng. Giờ Tuân Trinh mặt đầy mực nhặt bút trông thế nào cũng...
Buồn cười...
Càng căng thẳng, suy nghĩ của Vương Uẩn càng không biết bay đi đâu, đầu óc toàn là “Ngươi nhặt tiền sao?”
Không được không được! Vương Uẩn vội vàng kéo suy nghĩ của mình lại, đứng dậy nói: “Tiên sinh!”
“Ta đi gọi người mang nước đến.”
Không đợi Tuân Trinh phản ứng, cô vội vàng đi ra ngoài, trước khi đi còn suýt vấp ngã.
Tuân Trinh nhanh tay lẹ mắt đỡ cô: “Tiểu hữu cẩn thận.”
Không được! Cô không dám nhìn thẳng mặt Tuân Trinh! Cảm giác tội lỗi như đã làm bẩn y!
Bên ngoài thư phòng của Tuân Trinh có một căn phòng nhỏ, ngày thường có người hầu canh giữ. Y xử lý công việc muộn, bảo người đi nghỉ, tự mình xách đèn lồng về là được, nhưng quản gia của y dường như lo lắng tuổi tác của y, bác bỏ đề nghị của y, mỗi tối đều phái người hầu ở căn phòng nhỏ canh chừng, có việc gì cũng có thể báo ngay.
Lúc này Vương Uẩn vô cùng cảm kích quyết định sáng suốt của quản gia nhà Tuân Trinh.
Hôm nay Chiêu Nhi canh giữ, Vương Uẩn không dài dòng, trực tiếp mở cửa gọi y.
“Phu nhân?”
Chiêu Nhi đang ngủ gật trên bàn nhỏ, bị Vương Uẩn đánh thức, không ngờ đêm khuya cô lại đột nhiên đến tìm y.
“Ngươi đi lấy nước đến đây.” Vương Uẩn không giải thích, vội vàng nói rõ mục đích.
Chiêu Nhi nghe Vương Uẩn bảo y lấy nước, hai mắt đang buồn ngủ bỗng mở to, có chút khó tin nhìn cô, lại có phần thất lễ hỏi: “Phu nhân đêm hôm khuya khoắt thế này, lấy nước làm gì?”
Cô không thể nói cô đã vẩy mực lên mặt Tuân Trinh, uy nghiêm của bậc trưởng lão sáu mươi tuổi đã tan biến trong một đêm.
Vương Uẩn nói tránh: “Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi.”
Chiêu Nhi nghe lời, nhưng trước khi đi, ánh mắt nhìn Vương Uẩn rất kỳ lạ. Vương Uẩn đang lo lắng cho Tuân Trinh mặt đầy mực, không để ý đến sự khác thường của y.
Vương Uẩn trở lại thư phòng, Tuân Trinh đang xem chữ của cô, hơi nhíu mày nhìn tờ giấy Tuyên Thành.
Lúc này cô cũng không rảnh quan tâm chữ của mình có bị Tuân Trinh nhìn thấy hay không, cô đi đến bên cạnh y, đưa lại khăn tay cho y, nói: “Tiên sinh, ta đã gọi Chiêu Nhi đi lấy nước, trước tiên dùng khăn lau đi.”
“Ừ.” Tuân Trinh nhận khăn tay, cúi đầu từ từ lau mực trên mặt.
Vương Uẩn cau mày nhìn Tuân Trinh lau mặt. Trong thư phòng không có gương, đương nhiên y không thấy chỗ nào có mực, chỉ là không nỡ từ chối ý tốt của cô, tùy tiện lau vài cái.
Vương Uẩn nhìn thấy chấm mực rõ ràng trên chóp mũi của Tuân Trinh cuối cùng không nhịn được nữa, xin thứ cho cô nói thẳng, giờ y trông như con mèo Xiêm.
Cả khuôn mặt đều đen sì.
Cô chỉ vào chóp mũi mình, ra hiệu với Tuân Trinh: “Tiên sinh, chỗ này.”
Tay cầm khăn của Tuân Trinh dừng lại, chậm rãi đưa lên chóp mũi, lau lau.
Vương Uẩn che mặt.
Cô có tội.
Tuân Trinh lặng lẽ lau, Vương Uẩn lặng lẽ nhìn y, hai người đều ngầm hiểu không nhắc đến nụ hôn lúng túng vừa rồi.
Vương Uẩn không ngờ càng lúng túng hơn là Chiêu Nhi đã quay lại.
“Để ta!” Vương Uẩn ngăn Tuân Trinh đứng dậy định ra ngoài.
“Ta đi!” Vương Uẩn cười gượng.
Ngoài thư phòng, Chiêu Nhi xách một thùng nước đứng ở cửa, cười híp mắt gọi cô: “Phu nhân!”
Vương Uẩn nhìn chằm chằm thùng gỗ nhỏ trong tay Chiêu Nhi:…
Cô bảo lấy một chậu nước, Chiêu Nhi xách cả thùng về làm gì? Thôi thì cả thùng cũng được, cô xách được.
Chiêu Nhi thấy Vương Uẩn định xách thùng gỗ, nắm chặt quai không buông: “Phu nhân xách làm gì, để ta xách vào là được.”
Vương Uẩn nói: “Để ta, ta xách được.”
Ngoài dự đoán, Chiêu Nhi không kiên trì, buông tay để Vương Uẩn xách vào.
Vương Uẩn xách thùng gỗ đi vào thư phòng, bước chân khựng lại.
Khoan đã? Ánh mắt của Chiêu Nhi lúc trước và việc xách cả thùng nước về.
Chẳng lẽ y tưởng cô và Tuân Trinh đang làm gì đó trong thư phòng sao?!