Chương 10
11
Lương Hồng đưa tôi về nhà.
Suốt quãng đường anh không nói một lời.
Đến trước cửa, anh đứng yên bất động, như đang do dự điều gì đó.
Tôi khó hiểu: “Sao không vào?”
“…Ừ.”
Anh chần chừ một lát, như thể đã hạ quyết tâm, bước vào nhà.
“San San… anh muốn xin lỗi em.”
“Hôm đó lời anh nói quá nặng. Sau khi vụ án khép lưới, anh lại bận túi bụi, không kịp giải thích gì với em cả.”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Lương Hồng sau từng ấy ngày.
Anh trông có vẻ gầy đi.
Làn da cũng rám nắng thành màu mật ong.
Lương Hồng hít sâu một hơi, chậm rãi đưa tay cởi cúc áo khoác.
“Anh có một món quà muốn tặng em…”
Cổ áo dần hé mở.
Cảnh xuân lộ ra bên trong.
Sợi xích mảnh màu vàng rủ xuống giữa khe ngực, hai điểm hồng hồng ở hai bên được nối bằng dây kim loại mảnh.
Y như lời tôi từng miêu tả.
Tôi suýt nữa chảy m/á/u mũi ngay tại chỗ.
Hổ đói vồ mồi, tôi bay lên giường đè anh xuống, nhắm mắt lại đầy mong đợi.
…
Mười phút sau, tôi ngơ ngác mở mắt.
“Hả? Vậy là xong rồi á?”
Sống mũi cao vậy mà…
Mặt Lương Hồng đỏ bừng:
“Anh… lần đầu… hơi kích động… không kiềm chế được…”
Tôi lập tức hiểu liền.
Tôi biết mà, đàn ông ấy à, mấy câu như “hôm nay bận quá,” “làm thêm mệt lắm,” hay “em đẹp quá”… thật ra đều cùng một nghĩa thôi.
Tôi nhẹ nhàng ôm đầu anh, xoa xoa như dỗ mèo.
An ủi:
“Không sao đâu, một phút cũng rất giỏi rồi.”
Lương Hồng: “…”
Anh không nói gì, bất ngờ lật người đè ngược tôi xuống.
“?!”
…
Ba ngày sau, tôi kiên quyết đòi ra ngoài.
“Tôi mà còn thấy sofa, bậu cửa sổ, bàn ăn, gương, thảm nữa là tôi bị ám ảnh đó! Tôi không thở nổi luôn!”
Tôi cuộn tròn trong chăn, lăn lộn ăn vạ.
Chợt lóe lên một ý.
“À đúng rồi! Vụ Cam Hồng Tân ấy, tôi còn chưa ra đồn làm bản tường trình! Tôi phải đến đồn cảnh sát!”
Bạn trai mới của tôi – giờ là cảnh sát chính quy – chẳng hề nao núng.
Nghe vậy, anh chỉ nghiêm nghị nhìn tôi:
“Nhắc đến đồn cảnh sát, cũng có chuyện phải tính sổ với em đây.”
Tôi mờ mịt: “Chuyện gì?”
Lương Hồng cười lạnh:
“Chuyện em đặt… trai đẹp đó!”
“Căn cứ Điều 66 của ‘Luật xử phạt hành chính về an ninh trật tự’, hành vi mua d/â/m bị giam từ mười đến mười lăm ngày.”
“Lần sau mà tái phạm, anh nhốt em luôn.”
Ánh mắt anh đảo một vòng quanh phòng, ngón tay gõ gõ lên thanh ngang đầu giường.
“Còng ngay đây cũng được.”
…Mười ngày?!
Đây là lời người nói ra được sao?!
Tôi lập tức giơ tay thề thốt:
“Không đặt! Nhất định không bao giờ đặt nữa!”
Không ai tuân thủ pháp luật hơn tôi, cảm ơn!
Lương Hồng cuối cùng cũng mỉm cười.
Anh dịu dàng hôn lên trán tôi.
“Ừ, đặt một mình anh là đủ rồi.”
– HẾT –