Chương 5
5.
Chu Dư Trác gần như không tin nổi tai mình:
“Dì… dì đang đùa phải không?”
“Ôi chao!” Tôi lườm anh một cái, còn cố tình đấm mạnh vào ngực anh, “Cậu không thật lòng rồi!”
Chu Dư Trác thoáng lúng túng, tôi lại cười tít mắt:
“Chẳng lẽ cậu không thích dì sao? Ngay cái nhìn đầu tiên đã bị dì làm cho mê mẩn đúng không? Mấy hôm nay nhớ dì đến mức ăn không ngon ngủ không yên phải không?”
Mặt Chu Dư Trác đỏ bừng, vội vàng phủ nhận:
“Dì đừng nói bậy, tôi… tôi không có.”
“Tsk, thanh niên mà, da mặt mỏng, ngại thừa nhận thôi, dì hiểu mà!”
Chu Dư Trác lúng túng không biết đáp thế nào. Tôi lại giả vờ khó xử, than thở:
“Nói thật, cậu có ý nghĩ đó với dì, dì cũng thấy khổ tâm lắm. Dì đây tuổi tác đã có thể bồng cháu cho cậu rồi, nếu cậu không phải loại kỳ quặc thì sao lại nảy sinh mấy suy nghĩ bậy bạ này chứ?”
Chu Dư Trác xấu hổ đến mức gần như muốn tìm lỗ chui xuống đất. Tôi ra vẻ nhân từ, còn kéo tay anh, giọng đầy từ ái:
“Nhưng mà dì là người tốt, không nỡ nhìn cậu đau khổ. Thôi thì để dì hy sinh cái thân già này, cùng cậu bắt đầu một mối tình trái khoáy chấn động trời đất nhé!”
Ánh mắt Chu Dư Trác dán chặt vào bàn tay tôi đang nắm lấy anh, sắc đỏ lan dần đến tận cổ, trong sự bối rối lại ẩn hiện chút say mê.
Thôi xong! Anh ta lại coi tôi là Hạ Lại sao?!
Rốt cuộc cậu là giống loài biến thái gì vậy trời?!
Tôi lập tức buông tay, tiện thể hỉ mũi thật mạnh, rồi dùng bàn tay dính đầy nước mũi chà thẳng lên vest của anh.
“Tsk tsk, tuổi trẻ đúng là tốt thật, nhìn thân hình này mà xem, rắn rỏi quá…”
Chu Dư Trác cuối cùng cũng bị tôi làm cho ghê tởm đến tỉnh táo, lập tức lùi lại, tách hẳn khoảng cách.
“Xin lỗi dì. Nếu tôi có hành vi nào khiến dì hiểu lầm thì thật sự xin lỗi. Tôi đã có người mình thích, tôi chỉ muốn ở bên cô ấy thôi.”
Nói xong, Chu Dư Trác quay người chạy trối chết.
Tôi và anh một trước một sau quay lại công ty.
Bác lao công chào anh, anh lập tức né sang một bên, hệt như chim sợ cành cong.
Chiêu “lùi một bước để tiến” bước đầu coi như thành công, tôi phấn chấn hẳn lên.
Nhưng chưa đủ. Tôi phải khiến anh hoàn toàn chán ghét “tôi”, dập tắt tận gốc mối rắc rối này.
Tôi dùng tài khoản phụ gửi lời mời kết bạn, đến tận chiều Chu Dư Trác mới đồng ý.
【Xin hỏi, cô là?】
【Trai đẹp à, dì là người dì thân yêu và dễ thương của cậu đây!】
Anh gõ vài chữ rồi xóa, cuối cùng chẳng trả lời gì.
【Nhớ dì rồi đúng không?】
【Dì sẽ gửi cho cậu vài tấm selfie giải khuây nhé!】
Khóe môi tôi khẽ nhếch, chọn ngay mấy tấm hình “khó đỡ” trên mạng, đồng thời ôm tập tài liệu bước vào văn phòng Chu Dư Trác.
Đúng lúc đẩy cửa, tôi cũng nhấn nút gửi.
“Bộp” một tiếng, Chu Dư Trác liếc qua màn hình rồi lập tức đỏ mặt, hoảng hốt ném điện thoại ra xa.
Tôi giả vờ không biết gì, còn tốt bụng muốn nhặt giúp.
“Điện thoại tổng giám đốc Chu sao lại rơi xuống đất thế?”
Anh vội hét: “Đừng nhặt!”
Nhưng tôi đã cầm lên, màn hình còn chưa kịp tắt, tấm ảnh “xuyên thủng tam quan” kia bày ra giữa hai chúng tôi.
Khuôn mặt Chu Dư Trác cứng ngắc, tôi giả bộ kinh hãi, luống cuống buông tay khiến điện thoại rơi xuống sàn.
“Xin lỗi, tôi không cố ý… chỉ là không ngờ khẩu vị của tổng giám đốc Chu lại… ờm, lại…”
Câu nói lửng lơ, đầy hàm ý khinh bỉ.
Chu Dư Trác cuống quýt giải thích:
“Không phải, cái đó là người khác gửi cho tôi, tôi còn chưa xem kỹ.”
“À, thì ra là bạn gái tổng giám đốc gửi cho anh sao?”
Anh càng thêm sốt ruột:
“Không, không phải bạn gá—”
Tôi lập tức ngắt lời:
“May mà không phải đang nhắn mấy thứ đó với người khác, chứ nếu để cô gái anh thích biết được thì cô ấy sẽ đau lòng thế nào?”
Thực ra, những bài đăng của Chu Dư Trác trên mạng vốn đã nhận về không ít bình luận tiêu cực. Nhưng bởi vì chênh lệch tuổi tác quá lớn, đa số dân mạng chỉ xem như trò đùa. Có lẽ Chu Dư Trác hoàn toàn chưa nhận ra rằng, một người đã có hôn ước mà còn nghĩ đến người phụ nữ khác, chuyện này mới thật sự đáng khinh bỉ.
Hôm nay tôi nhất định phải nhân cơ hội này mắng cho anh một trận, để anh thấm đòn đạo đức!
“Tiết hạnh mới là của hồi môn quý giá nhất của đàn ông. Còn những kẻ vừa ăn trong bát vừa dòm nồi, thật sự khiến người ta ghê tởm. Một người đàn ông nếu không thể thủy chung với người mình yêu, thì chính là rác rưởi!”
Tôi đanh thép buông lời, Chu Dư Trác ngây người nhìn tôi, cả người như sắp vỡ vụn.
Tôi thu lại cảm xúc, dịu giọng:
“Xin lỗi, tôi hơi xúc động. Tổng giám đốc Chu, tôi không nói anh đâu. Anh là người chính trực, chắc chắn khác hẳn đám đàn ông lăng nhăng ngoài kia, đúng chứ?”
Chu Dư Trác khó khăn gật đầu.
Tôi khẽ cười, đặt tập tài liệu lên bàn anh:
“Đây là bản phân tích thị trường mới nhất, tổng giám đốc Chu xem qua nhé.”