Mối Tình Nghiêm Túc Sau Lớp Hóa Trang - Chương 3

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 3
3.
 
Sáng sớm hôm sau, tôi lại hóa trang thành bà thím ngày trước.
 
Đi dép lê, mặc bộ đồ hoa lòe loẹt bằng vải phi bóng, vác theo bao tải phân bón màu vàng, tôi đi tới dưới lầu nhà Chu Dư Trác.
 
Anh mặc vest thẳng thớm từ sảnh đi ra, vừa trông thấy tôi liền ngẩn người.
 
Tôi lập tức nhập vai.
 
Ngồi phịch xuống bậc thềm, tôi gác chân, tay trái cạy móng chân, tay phải ngoáy mũi.
 
Lôi ra một cục gỉ mũi, tôi kẹp hai ngón tay búng một cái.
 
Xui xẻo thay, nó lại bay thẳng lên bộ vest đắt tiền của Chu Dư Trác.
 
Anh nhìn tôi với vẻ mặt khó tả, còn tôi thì hất cằm:
 
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy ai có gỉ mũi à?!”
 
Tôi thô lỗ gỡ nó khỏi vạt áo anh, rồi lén giấu vào lòng bàn tay, làm bộ nhét vào miệng nhai nuốt.
 
“Ngon ghê.” Tôi còn chép chép miệng.
 
Chu Dư Trác sững sờ, tôi coi như không thấy, xách bao tải đi lục lọi thùng rác, vừa làm vừa lầm bầm chửi rủa, còn cố tình ném mấy thứ bẩn thỉu về phía anh.
 
Cuối cùng, Chu Dư Trác nhịn hết nổi, lẳng lặng bỏ đi.
 
Tôi thầm đắc ý, chắc chắn anh đã hoàn toàn chán ghét cái “bà thím bẩn thỉu” này.
 
Thế nhưng, tối đó tôi lại thấy anh đăng bài mới:
 
【Hôm nay tình cờ gặp lại dì. Bà ấy vừa chửi bới vừa…
 
Nói chung hành vi thô tục, khó coi vô cùng.
 
Nhưng có khoảnh khắc, tôi lại mơ hồ thấy bóng dáng người mình thích nơi bà ấy.
 
Nhìn kỹ, tôi lại thấy bà ấy thật dễ thương. Cả cục gỉ mũi búng lên áo tôi cũng dễ thương.
 
Thậm chí dáng vẻ bà ấy… ăn nó cũng dễ thương.
 
Nhận ra điều này, tôi sắp phát điên rồi!】
 
Bên dưới, dân mạng bình luận rôm rả:
 
【Chủ thớt, muốn bán cái gì thì nói thẳng đi, tôi mua cho khỏi vòng vo!】
 
【Trời đất, bà ta ăn cái gì? Chẳng lẽ ăn cớt mũi? Thế mà anh cũng thấy dễ thương à?!】
 
【Yêu đến điên rồi, buông bỏ cô gái kia đi, về sống với dì đi cho xong!】
 
Đừng nói anh ta điên, tôi cũng muốn sụp luôn rồi!
 
Con mắt Chu Dư Trác mù đến mức nào mà lại đem cái hình tượng bà thím nhếch nhác này liên tưởng thành Hạ Lại xinh đẹp dịu dàng kia chứ?!
 
Tôi giận điên người, lập tức nhắn tin mắng thẳng:
 
【Anh có bệnh à?! Rõ ràng đã có người mình thích, còn dám nghĩ mấy chuyện điên rồ với một bà già đáng tuổi mẹ anh?! Anh cần đi khám không phải khoa tâm lý, mà là khoa thần kinh! Tốt nhất làm luôn kiểm tra toàn thân xem có mắc bệnh nan y gì không!】
 
Mấy tiếng sau, Chu Dư Trác trả lời:
 
【Cảm ơn. Đúng là lời cảnh tỉnh, tôi sẽ đi đăng ký khám thần kinh ngay.】
 
【……】
 
Học thần năm nào, suốt ngày đứng đầu khối, sao mấy năm không gặp lại thành ra ngốc thế này?
 
Một tuần sau, anh lại đăng bài:
 
【Đã đi khám thần kinh, cũng làm xét nghiệm toàn thân, bác sĩ bảo tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
 
Có những suy nghĩ kỳ quái với dì, có lẽ vì ở vài góc độ dì ấy rất giống người tôi thích, nên tôi mới đem tình cảm kia phóng chiếu sang.
 
Bác sĩ khuyên tôi nên tiếp xúc nhiều hơn với người mình thích, dần dần ảo giác này sẽ biến mất.
 
Trời ơi, tôi muốn làm theo lắm, nhưng biết đi đâu tìm cô ấy bây giờ?】
 
Tôi nghẹn lời. Hóa ra, cái “dì” mà anh thấy… chính là do tôi hóa trang thành, còn bóng dáng thật sự anh nhìn nhầm thành Hạ Lại?!
 
Thôi, chỉ cần không ảnh hưởng đến tình bạn của tôi với Hạ Lại thì tôi không so đo nữa.
 
Nhưng câu cuối cùng kia… là ý gì?
 
Tôi để lại bình luận:
 
【Anh và người anh thích chẳng phải ở cùng một nơi sao? Sao lại bảo không thể tiếp xúc?】
 
Vừa gửi đi, tôi mới thấy nói vậy có chút không hợp lý với thân phận “người lạ”, định xóa thì đã thấy anh phản hồi:
 
【Sao cô biết cô ấy ở cùng thành phố với tôi?】
 
Tôi đành bịa đại:
 
【Tôi đoán được.】
 
【Đoán cũng đoán ra à?】
 
【Đúng vậy. Tôi còn đoán ra hai người sắp có tin vui, anh phải thật lòng đối tốt với cô ấy đó!】
 
Miệng tôi quả là “linh nghiệm”. Vài hôm sau, Hạ Lại báo tin:
 
【Kiều Lam, bạn trai tớ đi công tác về đã cầu hôn tớ rồi!】
 
Thì ra câu nói của Chu Dư Trác là vì đi công tác xa, không thể gặp gỡ Hạ Lại.
 
Tôi vừa chúc mừng Hạ Lại, vừa mở app.
 
Chu Dư Trác nhắn riêng:
 
【Đại sư, may nhờ lời chỉ điểm của cô, tôi và cô ấy quả nhiên ở cùng một thành phố, còn thật sự có tin vui. Cảm ơn cô.】
 
…Tôi chỉ điểm lúc nào vậy? Thật khó hiểu.
 
Anh còn đăng thêm:
 
【Cuối cùng cũng có cơ hội được gần gũi cô ấy nhiều hơn! Mong lần này, tôi có thể ở bên cô ấy.】
 
Cái “cơ hội” này hẳn là chỉ chuyện cầu hôn thành công chứ?
 
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, chẳng buồn nghĩ nhiều. Công việc mới bận rộn kéo tôi khỏi nỗi cảm khái.
 
Công ty nhận dự án lớn, phía đối tác đổi giám đốc phụ trách. Họ nói để tiện trao đổi, sẽ đưa cả đội sang làm việc chung một thời gian.
 
Chín rưỡi sáng thứ Hai, đối tác xuất hiện ở cửa công ty.
 
Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng cao thẳng, khí chất sáng sủa, nổi bật giữa đám đông.
 
“Đẹp trai quá đi mất, lãnh đạo bên đối tác mà thế này thì bảo tăng ca tôi cũng chẳng nỡ từ chối.”
 
Tôi ngẩng lên, sững người. Giám đốc dự án mới… lại là Chu Dư Trác.
 
Lãnh đạo công ty tôi tiến lên chào hỏi, anh điềm tĩnh đáp lại, rồi ánh mắt dừng ngay trên người tôi.
 
Lãnh đạo giới thiệu:
 
“Đây là quản lý dự án của chúng tôi, Thư Kiều Lam.”
 
Ánh mắt anh khẽ cong, khóe môi hiện ý cười:
 
“Ừ, tôi biết.”
 
Tôi ngẩn ra. Anh biết tôi là người phụ trách dự án, hay biết tôi là bạn học cũ Thư Kiều Lam?
 
Nhưng… có lẽ cả hai đều không quan trọng nữa.
 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo