Chương 1
Tình cờ lướt mạng, tôi thấy bài đăng của nam thần mà mình thầm thương:
【Thích một dì hơn mình 30 tuổi có bình thường không?】
Tôi nhìn dáng vẻ hóa trang “bà thím già” của mình rồi ngẩn người.
Đừng nói “dì” này…là tôi đấy nhé?
Anh ấy không phải bị điên rồi chứ?
1.
Vì muốn sớm đạt được tự do tài chính, tôi tranh thủ làm thêm ngoài giờ.
Hôm ấy, tôi nhận một đơn dọn vệ sinh tại nhà. Bạn thân Hạ Lại liếc thấy địa chỉ, mắt sáng rực:
“Đây là nhà bạn trai tớ đó! Lần trước tớ đặt đồ ăn cũng giao đến chỗ này!”
Hạ Lại đã yêu qua mạng gần một năm, nhưng diện mạo, chiều cao, công việc hay gia đình của anh ta thế nào thì cô ấy hoàn toàn mù tịt.
Vì sợ “bóc trúng sẹt rét”, nên mãi cô vẫn chưa dám gặp mặt.
Bạn thân nhờ dò xét “bạn trai tương lai”, tất nhiên tôi không thể chối từ.
Đến nơi, tôi còn tranh thủ trò chuyện với mấy cô bác vừa tập xong thể dục ở sân, thu thập được kha khá thông tin.
Chủ căn hộ 3601 là một chàng trai trẻ, rất đẹp, tính tình khiêm nhường lễ độ, tốt nghiệp trường danh tiếng, công việc ổn định.
Thường ngày anh ấy chỉ đi về một mình. Nhiều hàng xóm muốn giới thiệu bạn gái, nhưng anh đều từ chối, nói rằng đã có người mình thích rồi.
Nghe vậy, tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi nhấn chuông.
Rất nhanh, một người đàn ông mặc đồ ở nhà màu xám ra mở cửa.
“Tôi là…”
Vừa cất giọng giả khàn, tôi vừa lén quan sát.
Vai rộng, chân dài, ước chừng cao trên 1m85.
Đường nét cằm còn sắc gọn hơn cả kế hoạch cuộc đời tôi.
Ngũ quan tinh tế, gộp lại thành khuôn mặt mà tôi từng ngày nhớ đêm mong.
Tôi nghẹn lại.
Người yêu qua mạng của Hạ Lại… lại chính là mối tình thầm lặng thời học sinh của tôi?
Chu Dư Trác bỗng đứng thẳng, trong ánh mắt mệt mỏi thoáng lóe lên niềm vui khó tả.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, khi nhìn rõ tôi, ánh sáng ấy liền tắt, thay vào đó là nghi hoặc:
“Xin hỏi… bà là?”
Tôi đè nén cơn sóng cảm xúc, cố nở nụ cười hiền hòa:
“Tôi là cô giúp việc đến dọn vệ sinh.”
Phải, “cô dì giúp việc”.
Bởi vì đây là bạn trai của bạn thân, để tránh xấu hổ và cũng dễ bề quan sát, trước khi đi tôi đã hóa trang thành một bà thím ngoài năm mươi.
Chu Dư Trác thoáng nhìn tôi kỳ lạ, nhưng vẫn lịch sự mời vào.
Trong lúc làm việc, tâm trạng tôi rối bời. Hạ Lại gọi đến hỏi tình hình, tôi đành kể hết những gì nghe ngóng được, chỉ giấu đi chuyện mình và anh là bạn học cũ.
Hạ Lại lại có phần thất vọng:
“Nghe chẳng giống như tớ tưởng tượng…”
Tôi sợ lời mình khiến cô ấy lung lay, bèn an ủi:
“Có thể anh ấy trước mặt cậu sẽ khác mà.”
Hạ Lại yên tâm hơn, còn nhờ tôi chụp hình gửi sang.
Chu Dư Trác đi vào phòng, tôi không tiện chụp lén. Nhưng trong phòng khách lại có bức tường ảnh.
Giữa chính giữa, có một tấm khiến tôi sững lại.
Anh mặc đồng phục trung học, khóe mắt đong đầy nụ cười. Tấm ảnh hơi mờ, hình dáng anh phảng phất, nhưng khí chất sáng ngời khiến người ta khó rời mắt.
Tôi bất giác tiến gần. Ánh nắng rải trên hành lang sau lưng anh, vừa lúc một cô gái ôm sách đi ngang.
Tôi chếc lặng — cô gái đó, là tôi.