Chương 9
10
Đêm tân hôn, Phong Dụ Thanh quấy rối dữ dội.
Nói đúng ra, là làm nũng.
“Lần nào cũng là chị quá mạnh mẽ, hôm nay kết hôn rồi, có thể nhường em một lần không?”
Tôi bất đắc dĩ thở dài, đành để cậu ta được mạnh mẽ một lần.
Phong Dụ Thanh hưng phấn, hôn cắn tôi khắp nơi.
Được một nửa, vì cậu ta quá hung hăng, tôi không chịu nổi, muốn đá cậu ta xuống giường.
Kết quả lại bị túm chặt mắt cá chân, ép nghiêng sang một bên.
“Chị đã đồng ý với em rồi.”
Nói xong, cậu ta hôn lên khóe môi tôi, mở ra một vòng chiến mới.
Quấn quýt cho tới tận nửa đêm.
Khi mọi thứ kết thúc, mí mắt tôi nặng như bị đá đè.
Nhân lúc Phong Dụ Thanh đi tắm, tôi gắng gượng đứng dậy ra hành lang hút thuốc.
Vừa ngáp một cái, trước mắt bỗng hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
Hình như là Phong Chấp.
Nhưng chẳng phải một tuần trước cậu ta đã ra nước ngoài rồi sao? Sao có thể xuất hiện ở đây.
Tôi dụi mắt, ảo ảnh dần tan biến.
Thì ra là nhìn nhầm.
Không biết từ lúc nào, Phong Dụ Thanh đã đi tới, vòng tay ôm lấy bụng tôi từ phía sau.
Hơi thở nóng bỏng phả bên gáy:
“Chị đang nghĩ đến nó sao?”
Giọng nghẹn ngào, mang theo chút ấm ức.
Tôi xoa xoa đầu cậu ta:
“Đừng nghĩ linh tinh.”
Phong Dụ Thanh nghiến răng, bực bội:
“Gạt người!”
Dứt lời, cậu ta cắn mạnh vào vai tôi để trừng phạt.
Tôi đau đến khẽ rên, lập tức xoay người bóp cằm cậu ta, hôn trả.
Phong Dụ Thanh một tay nhấc bổng tôi, thẳng ném lên giường:
“Nghĩ đến nó đúng không? Xem ra là do em chưa đủ nỗ lực.”
“Bao giờ trong mắt chị chỉ còn mình em, thì khi đó mới dừng lại.”
Lại thêm một đêm điên loạn.
Đến cuối cùng, ngay cả sức để động ngón tay tôi cũng chẳng còn.
Sáng hôm sau, tôi mở đôi mắt sưng đỏ, nhăn nhó chống người ngồi dậy.
Người đàn ông bên cạnh vẫn còn ngủ say.
Nghĩ lại chuyện tối qua, cơn giận bùng lên:
“C/ú/t xuống giường!”
Tôi gom hết sức bình sinh đá một phát, nhưng vì toàn thân đau nhức, cậu ta chẳng hề nhúc nhích.
Tôi nghiến răng nghiến lợi:
“Từ hôm nay trở đi, một tháng không được bén mảng lên giường tôi!”
Cuối cùng, người đàn ông ấy cũng động đậy.
Cậu ta khẽ cười, hơi nghiêng đầu, làn da trắng mịn làm nổi bật nốt ruồi nhỏ đỏ au trên xương quai xanh.
Nhưng rõ ràng, trên xương quai xanh của Phong Dụ Thanh đâu có nốt ruồi ấy…
Đồng tử tôi khẽ mở lớn, một cái tên nghẹn lại trong cổ, mãi không nói thành lời.
Quả nhiên, người đàn ông từ từ quay mặt lại, để lộ gương mặt của Phong Chấp.
Khoảnh khắc này, tất cả bỗng trùng khớp với màn hiểu lầm năm đó.
Tôi ngẩn ngơ hồi lâu:
“Phong Chấp, chẳng phải em đã đi rồi sao?”
“Chị.”
Phong Chấp cong cong mày mắt, xoay xoay chiếc cổ mỏi nhừ vì cả đêm vượt đường.
“Em đã trở về.”
—Hết—