Mối Hận Chung Giường - Chương 7

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 7
8
 
Trong một căn phòng.
 
Phong Chấp bị trói chặt trên giường, thủ pháp vô cùng thô bạo, hoàn toàn khác với kiểu trói gợi tình lúc ở hội sở.
 
Tôi chậm rãi bước tới, gỡ miếng vải nhét trong miệng cậu ta.
 
Phong Chấp lập tức bật ra vài giọt nước mắt sinh lý, ngước nhìn bóng lưng của Phong Dụ Thanh phía sau tôi, ho sặc sụa liên hồi.
 
Tôi không quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt nói với Phong Dụ Thanh:
 
“Em ra ngoài trước đi.”
 
Sắc mặt Phong Dụ Thanh u ám, níu lấy vạt áo tôi, ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn.
 
Tôi hất cằm về phía cửa:
 
“Ra ngoài.”
 
Cậu ta nghiến răng:
 
“Hừ!”
 
Rồi giận dữ bỏ đi.
 
Ánh mắt Phong Chấp nhìn theo bóng lưng ấy, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng.
 
“Chị, em…”
 
Tôi giơ tay ra hiệu “dừng lại”, ngồi xuống trước mặt cậu ta.
 
“Hãy suy nghĩ kỹ rồi nói. Tôi ghét nhất là bị coi như kẻ ngốc mà bị che giấu.”
 
Phong Chấp nghẹn lời.
 
Một lúc lâu sau mới lắp bắp:
 
“Chị không tin em sao?”
 
Tôi khẽ cười nhạt, bóp lấy cằm cậu ta.
 
“Em tưởng tôi là mấy tổng tài ngu ngốc trong tiểu thuyết bá đạo chắc? Với thủ đoạn rẻ tiền này, tôi có thể không phát hiện sao?”
 
“Em uống thuốc kích tình từ trước, rồi lại ăn món tráng miệng mà Phong Dụ Thanh gọi cho tôi, giả vờ như là nó bỏ thuốc, để tôi sinh ra chán ghét với nó.”
 
Giọng tôi lạnh lẽo:
 
“Đây chính là kế hoạch của em, đúng không?”
 
Môi Phong Chấp tái nhợt, nắm tay siết chặt bên người.
 
Trong mắt thoáng hiện muôn vàn cảm xúc phức tạp.
 
Không biết đã qua bao lâu, cậu ta bật cười khẽ, xem như buông bỏ giãy giụa:
 
“Đúng là không giấu nổi chị. Là em tự cho mình thông minh thôi.”
 
Đôi mắt tôi tối sầm lại:
 
“Tôi và Phong Dụ Thanh dẫu sao cũng có hơn hai mươi năm tình cảm. Nó có gan bỏ thuốc cho tôi hay không, tôi chẳng lẽ không biết?”
 
“Em không chỉ là tự cho mình thông minh.”
 
Tôi kết luận lạnh lùng:
 
“Là ngu ngốc.”
 
Mỗi một câu tôi nói ra, sắc mặt Phong Chấp lại tái thêm một phần.
 
Đôi mắt u tối của cậu ta khóa chặt lấy tôi:
 
“Vậy lần này, chị định thay nó đòi lại công bằng sao?”
 
“Tôi làm vậy cũng là vì bản thân.”
 
Tôi vung roi trong tay.
 
“Tôi ghét nhất là kẻ nào dám lừa tôi.”
 
“Quỳ xuống.”
 
Phong Chấp vừa mới chịu đựng thuốc hành hạ, giờ lại phải chịu thêm roi, đúng là thê thảm không kể xiết.
 
Thế nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn, cúi mắt ngoan lành quỳ trước mặt tôi:
 
“Chị, muốn làm gì cũng được… A Chấp thích.”
 
Roi vung xuống, cậu ta khẽ rên một tiếng.
 
Tôi dùng loại roi da dê mềm, bên ngoài còn bọc lông mịn.
 
Hơn nữa tôi đã cố ý giữ lại lực.
 
Nhưng thân thể vừa chịu dày vò bởi thuốc của Phong Chấp hiển nhiên không chống nổi.
 
Tiếng roi vun vút hòa cùng tiếng nước mắt tí tách rơi xuống sàn.
 
Tôi đánh đủ mười roi.
 
Đến cuối cùng, cậu ta đã quỳ không nổi, ngã gục bên mép giường, tấm lưng trắng nõn mịn màng hằn đầy vết chồng chéo.
 
“Cảm ơn, chị.”
 
Nói xong câu cuối, cậu ta ngất lịm bên thành giường, lông mày nhíu chặt, trông như đã chịu dày vò quá mức.
 
Tôi nhìn cây roi trong tay, rất lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn.
 
Đúng lúc này, Phong Dụ Thanh xông vào.
 
Thấy tôi cùng Phong Chấp trên mặt đất, trước tiên cậu ta thở phào, rồi hừ lạnh một tiếng:
 
“Coi như nó gặp may.”
 
Tôi nhướng mày:
 
“Sao? Em cũng muốn ăn roi?”
 
Phong Dụ Thanh sợ hãi, vội vàng lắc đầu lia lịa.
 
Một lúc sau, cậu ta mới lúng túng mở miệng:
 
“Chị không biết đâu, thằng anh này của tôi quái lắm. Từ nhỏ đã chẳng thích nói chuyện, hay đứng trong góc tối nhìn chằm chằm người khác, giống hệt như một con ma nam.”
 
Nói đến đây, cậu ta còn rùng mình:
 
“Có phải rất đáng sợ không?”
 
Tôi nhìn chằm chằm vào Phong Chấp bên giường, thấy cậu ta được bác sĩ dìu lên, bôi thuốc.
 
Giọng tôi khẽ khàng:
 
“Vậy sao?”
 
Đêm đó, tôi lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
 
Mơ thấy khi còn nhỏ, tôi bị kẻ thù ném xuống biển, suýt nữa c/h/ế..t đuối.
 
Cũng chính là khởi đầu của mối tình thầm mến Phong Dụ Thanh.
 
Tay chân tôi đều bị trói vào tảng đá.
 
Không cách nào giãy thoát.
 
“Thằng con hoang, mày để bố mày làm công ty tao phá sản, vậy thì tao sẽ g/i/ế..t c/h/ế..t con gái ông ta!”
 
Lời vừa dứt, tôi đã bị ném thẳng xuống biển.
 
Tảng đá kéo tôi lao nhanh về đáy sâu.
 
Nước biển tràn vào khoang mũi, cảm giác nghẹt thở khiến tôi suýt sụp đổ.
 
Trong cơn mơ hồ, tôi như nghe thấy tiếng cha đang gào gọi.
 
Nhưng đã muộn rồi.
 
Tôi mơ màng nghĩ.
 
“Ùm”, “Ùm” ——!
 
Tôi nghe thấy tiếng có người nhảy xuống nước.
 
Nhưng… sao lại có hai tiếng?
 
Ánh sáng trước mặt càng lúc càng yếu.
 
Lạnh lẽo băng giá của biển cả bao trùm toàn thân.
 
Bất chợt, một bàn tay nắm chặt vai tôi.
 
Đồng thời, dây buộc tảng đá trên tay tôi được cởi bỏ.
 
Ngay sau đó, một chiếc mặt nạ dưỡng khí được úp lên mặt tôi.
 
Có người đỡ sau lưng, đẩy tôi dần trồi lên.
 
Ánh sáng mặt trời bỗng trở nên chói lòa.
 
Mọi thứ đều giống hệt giấc mơ tôi lặp đi lặp lại suốt mười năm qua.
 
Chỉ khác là, sau lưng tôi, dường như có bốn cánh tay cùng lúc.
 
Bốn cánh tay, nghĩa là hai người.
 
Trong đầu tôi thoáng hiện gương mặt Phong Dụ Thanh, rồi lại biến thành Phong Chấp.
 
Hai gương mặt thay nhau hiện ra.
 
Cuối cùng, rõ ràng hóa thành hai gương mặt song song.
 
“Á!”
 
Tôi bật dậy, thở gấp dồn dập.
 
Mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo ngủ.
 
Ngay bên cạnh, Phong Dụ Thanh cũng lập tức tỉnh giấc, ôm tôi an ủi:
 
“Lại mơ thấy lần rơi xuống nước đó à?”
 
Tôi nặng nề gật đầu.
 
Một lát sau, tôi bỗng hỏi:
 
“Phong Chấp được đưa ra nước ngoài từ khi nào? Nó đã từng quay về chưa?”
 
Phong Dụ Thanh nhíu mày:
 
“Hình như có trở về, nhưng rồi lại đi ngay. Sau lần em ngã xuống nước đó, tôi cũng không nhớ rõ nhiều chuyện nữa.”
 
Cũng đúng thôi, lúc ấy vì cứu tôi, Phong Dụ Thanh cũng uống không ít nước biển.
 
Khi tỉnh lại, chúng tôi cùng nằm trong phòng bệnh viện.
 
Tôi gật đầu, không hỏi thêm:
 
“Em ra ngoài hít thở chút.”
 
Tôi bước ra hành lang, nhìn vào màn đêm nặng nề.
 
Trong đầu lại hiện về giấc mơ quái lạ kia.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo