Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Chương 5
6
Khóe môi tôi cong lên, hài lòng hất cằm về phía chiếc giường.
“Cởi đi, để tôi xem.”
Phong Dụ Thanh chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Sắc mặt giằng co, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Một lúc lâu, cậu ta mới khàn giọng nói:
“Khóa cửa lại.”
Tôi từ chối:
“Không khóa.”
Đùa sao, nếu khóa rồi thì thú vui của tôi còn đâu.
“Em có làm không? Không làm thì tôi đi.”
Nói rồi, tôi làm bộ xoay người định bước ra ngoài.
Phong Dụ Thanh lập tức giữ chặt lấy tôi:
“Đừng đi!”
Cậu ta ngồi trên giường, nắm chặt vạt áo tôi.
Từ góc này, tôi chỉ có thể nhìn thấy mái tóc rối bù của cậu ta, sống lưng khẽ run rẩy.
Một lát sau, tôi chợt cảm giác có giọt nước mắt rơi xuống quần mình.
Phong Dụ Thanh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cúi đầu lặng lẽ rơi lệ.
“Khóa cửa đi.”
Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi, gương mặt tuấn mỹ loang đầy vệt nước mắt.
“Xem như tôi cầu xin chị.”
Tôi khựng lại, một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Được thôi, nhưng em phải gọi hai tiếng dễ nghe đã.”
Phong Dụ Thanh ngượng ngùng cúi thấp đầu:
“Gọi cái gì?”
“Gọi chủ nhân.”
Cậu ta mím môi, trong mắt phủ sương mù, như thể đang bất đắc dĩ thỏa hiệp:
“Chủ nhân… xem như tôi cầu xin chị, hãy khóa cửa đi.”
Khóe môi tôi cong lên, xoay người khóa trái cửa.
Sau đó còn kéo ghế ngồi xuống, thong thả hất cằm ra hiệu:
“Cởi.”
Phong Dụ Thanh không dây dưa thêm, nhắm chặt mắt, tự mình lột sạch.
Đôi tay run rẩy đưa lên.
Tôi lạnh nhạt mở miệng:
“Đừng loạn động, phải nhìn thẳng tôi.”
Ánh mắt Phong Dụ Thanh ngập nước:
“Chủ nhân, em không được… không ra được…”
Tôi nhướng mày:
“Đàn ông thì không thể dễ dàng nói mình không được.”
Tôi đã ngứa ngáy từ lâu, liền đè chặt đầu cậu ta, áp tay dẫn dắt.
“Ngoan nào, theo tôi.”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng nức nở nghẹn ngào.
Ngoài kia.
Cuối cùng, các bậc trưởng bối đã nhận ra có gì đó bất thường.