Chương 3
4
Biệt thự của Phong Dụ Thanh.
Tôi kéo tay Phong Chấp, một cước đá bật tung cửa chính.
Phớt lờ quản gia ngăn cản, tôi thẳng bước đi tới trước mặt Phong Dụ Thanh.
Ánh mắt cậu ta nhìn về phía Phong Chấp đang lảo đảo sau lưng tôi, sắc mặt tái nhợt:
“Chị… đều biết cả rồi?”
Tôi ngậm điếu thuốc, nét mặt lạnh lùng:
“Biết hết rồi.”
“Có gì muốn giải thích không?”
Ngực Phong Dụ Thanh phập phồng kịch liệt, một lúc lâu sau mới nghiến răng:
“Không có! Tôi chỉ là nhìn nó ngứa mắt! Rõ ràng chúng ta sắp đính hôn, vậy mà nó chen ngang, lại còn giành được sự thích của chị, dựa vào cái gì?!”
“Phong Dụ Thanh.”
Tôi lạnh giọng mở miệng.
“Nguyên nhân khiến hôn ước thất bại là do em từ chối lời cầu hôn của tôi, lại còn mở miệng sỉ nhục tôi. Chuyện đó thì liên quan gì đến nó?”
Phong Dụ Thanh mím môi:
“Nếu không phải vì nó…”
“Nếu không phải nó, cũng sẽ là người khác.”
Tôi cắt ngang, chất vấn đầy băng giá:
“Hay là, trong lòng em đã coi tôi là vật sở hữu của mình, chỉ muốn nâng lên đặt xuống, chơi đùa tôi cho hả?”
Giọng Phong Dụ Thanh khàn khàn:
“Tôi không có…”
Tôi hất điếu thuốc, từng bước tiến lại gần.
“Phong Dụ Thanh, cho dù không có Phong Chấp, cũng sẽ có người khác. Tôi thích em, nhưng em chưa bao giờ là lựa chọn duy nhất của tôi!”
Dứt lời, chẳng đợi cậu ta kịp phản ứng, tôi dứt khoát tát thẳng một cái.
Khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú lập tức hằn rõ năm dấu ngón tay, cộng thêm đuôi mắt đỏ hoe, lại mang một vẻ đẹp đầy đau đớn.
Không biết bao lâu, cậu ta mới từ từ quay lại gương mặt vừa bị tôi đánh lệch đi.
Giọng run rẩy, tràn ngập không thể tin nổi:
“Chị vì nó… mà đánh tôi?”
Một giọt nước mắt rơi nặng nề xuống sàn.
“Chị sao có thể đánh tôi vì người khác? Chị vì nó mà đánh tôi… Sao chị có thể…”
Tiếng khóc ngày càng dữ dội, nước mắt tuôn xối xả không dừng.
Phong Chấp ở phía sau khẽ kéo vạt áo tôi, tôi lập tức gạt tay cậu ta ra.
Giọng tôi vẫn lạnh lùng:
“Vì một người khác mà trở mặt với chính anh em ruột, đây chính là hành động ngu xuẩn của nhị thiếu gia nhà họ Phong.”
Nói rồi, tôi xoay người kéo Phong Chấp rời đi.
Sau lưng, tiếng gọi khàn đặc, xen lẫn tiếng khóc bật ra:
“Minh Phi, quay lại đi… quay lại với tôi đi!”
Tôi không hề ngoái đầu.
Đưa Phong Chấp về đến nhà, tôi lấy thuốc ra bôi cho cậu ấy.
Dù thế nào, tình cảnh bây giờ cũng do tôi một tay đẩy thành.
Tôi có trách nhiệm.
Nghĩ đến chuyện vài hôm nữa cha mẹ họ Phong trở về, tôi còn phải giải thích, đầu đã muốn nổ tung.
Giọng Phong Chấp khẽ vang lên:
“Chị, phần còn lại để em tự làm là được.”
Nghe vậy tôi cũng chẳng khách sáo, đưa lọ thuốc cho cậu ấy:
“Một ngày bôi ba lần.”
Thấy cổ tay cậu đỏ sưng, trong lòng tôi thoáng nhói:
“Để em chịu liên lụy rồi.”
Một cậu ấm nhà giàu, lại vì tôi mà phải khổ sở đến mức đi làm trai bao.
Đúng là tạo nghiệt.
Phong Chấp lắc đầu:
“Đây đều là điều em cam tâm tình nguyện. Vì chị, việc gì em cũng bằng lòng.”
Ánh mắt cậu ta cúi xuống, ngoan ngoãn đến mức khiến tim tôi như bị một bàn tay nhỏ cào nhè nhẹ.
Tôi không kiềm được, cúi xuống khẽ hôn lên trán cậu.
“Ngoan.”
Đôi mắt Phong Chấp lập tức sáng bừng:
“Chị…”
Tôi quay người bước đi.
Ánh sáng trong mắt cậu ấy chợt vụt tắt.
Mà tôi không hề biết rằng.
Sau khi tôi rời đi, Phong Dụ Thanh tiện tay ném lọ thuốc sang một bên.
Rồi lại cố tình dùng tay bấm vào vết thương, khiến nó sưng đỏ thêm lần nữa, sau đó mới nở một nụ cười hài lòng.