Mối Hận Chung Giường - Chương 1

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 1
Sau khi bị từ chối lời cầu hôn dành cho cậu bạn thanh mai kiêu ngạo, tôi lại lỡ ngủ cùng anh trai của cậu ấy.
 
Ngày hôm sau, tôi bị bắt quả tang ngay trên giường.
 
Phong Dụ Thanh nhìn tôi, hốc mắt đỏ bừng:
 
“Em chỉ muốn chị dỗ dành em nhiều hơn một chút, vậy mà chị lại quay sang ngủ với anh trai em! Minh Phi, chị còn có trái tim không vậy?”
 
Về sau, tôi mới phát hiện anh trai cậu ấy còn quyến rũ hơn nhiều.
 
Phong Dụ Thanh thì cuống quýt, kẻ vốn luôn cao ngạo ấy lại cúi đầu van nài tôi:
 
“Em không cần chị dỗ em nữa, em có thể rất ngoan. Chị hãy yêu em thêm một lần nữa, được không?”
 
Tôi nhướng mày, cằm khẽ hất về phía chiếc giường:
 
“Được thôi, vậy em phải cho chị thấy chút thành ý.”
 
Nhìn gương mặt cậu ấy bỗng chốc trắng bệch, tôi cười đầy ác ý:
 
“Lên giường đi, cởi quần áo cho chị xem.”
 
1
 
Ánh mắt của Phong Dụ Thanh lướt từ những dấu hôn chi chít trên cổ tôi, chậm rãi dừng lại ở vết hằn khả nghi nơi mắt cá chân.
 
Môi cậu ta trắng bệch, đuôi mắt đỏ hoe:
 
“Vừa cầu hôn tôi xong đã đi ngủ với người khác, Minh Phi, hóa ra chị đúng là đồ tồi! Hôn ước của chúng ta hủy bỏ!”
 
Tôi sững sờ:
 
“Ê? Đừng mà, đừng đừng, chị sai rồi…”
 
Tôi vội vàng xuống giường định chạy theo, nhưng cơn đau dữ dội ở hạ thân bỗng khiến bước chân khựng lại.
 
Tôi nhăn mày, bật ra một tiếng “hự” nho nhỏ, cánh tay vẫn dừng lửng lơ trong khoảng không.
 
Phong Dụ Thanh căn bản chẳng thèm nghe tôi giải thích, trực tiếp đẩy cửa bỏ đi.
 
Tiếng khóc ấm ức dần xa.
 
Tôi: “…”
 
Bất ngờ, một bàn tay nóng rực bao trùm cổ tay tôi.
 
Cả người tôi khẽ run lên.
 
Cảm giác này quá quen thuộc.
 
Đêm qua chính bàn tay này đã ghì chặt hai cổ tay tôi, buộc tôi triền miên suốt một đêm.
 
Vừa nhớ đến khoảnh khắc đó, eo tôi lại mềm nhũn.
 
“Chị, em vẫn ở đây.”
 
Giọng nói trầm thấp vang sát vành tai tôi.
 
“Em đã phá vỡ mối quan hệ của hai người rồi sao?”
 
Khóe môi tôi giật nhẹ, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
 
“Không… chị không trách em… Chuyện này đúng là lỗi của chị.”
 
“Thật sao?”
 
Phong Chấp cụp mắt xuống, giọng dịu dàng:
 
“Trong lòng em, chị làm gì cũng đều đúng cả.”
 
Tôi nghẹn lời.
 
Ngày nào cũng phải đối diện với kiểu kiêu ngạo của Phong Dụ Thanh, bỗng nhiên gặp phải một người ngoan ngoãn thế này, tôi vẫn chưa quen nổi.
 
Đêm qua tôi còn tưởng mình đang ở cùng Phong Dụ Thanh, còn bóp cổ bắt cậu ta phải gọi mấy tiếng thật trêu ngươi cho tôi nghe.
 
Lúc đó tôi đã thấy lạ.
 
Bình thường nhìn tưởng khó chiều, ai ngờ trên giường lại buông thả đến vậy.
 
Nào là “xin chủ nhân thương xót chú cún nhỏ”, “cún nhỏ của chủ nhân vẫn còn muốn”…
 
Nghĩ đến đây, mặt tôi nóng bừng, chẳng biết giấu vào đâu.
 
“Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nên giữ thể diện một chút.”
 
Giọng tôi khô khốc, chậm rãi gỡ bàn tay cậu ta ra.
 
“Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, em đừng nghĩ nhiều, chị cũng sẽ không nghĩ nhiều.”
 
Phong Chấp khẽ cúi mắt, không rõ đang nghĩ gì.
 
“Vậy nghĩa là… chị không muốn chịu trách nhiệm sao?”
 
Vừa nghe hai chữ “chủ nhân”, đầu tôi liền ong lên:
 
“Dừng, dừng, dừng lại bảo bối, chị đi đây, em cứ tiếp tục mơ mộng đi.”
 
Nói xong tôi vội xoay người xuống giường, tùy tiện nhặt vài bộ quần áo còn mặc được khoác vội lên người.
 
Phong Chấp vẫn ngồi nguyên trên giường, không động đậy.
 
Đột nhiên cậu ta lên tiếng, giọng ấm ức:
 
“Có phải do em chưa đủ hư, nên chị không thích không?”
 
Tôi suýt trượt chân ngã nhào.
 
“Ai nói thế, đừng nghĩ bậy nữa.”
 
Nói thật, nhìn ngoài thì Phong Chấp không giống kiểu lẳng lơ, nhưng trên giường thì đúng là dữ dội đến đáng sợ.
 
Muốn làm gì là làm, lại còn thế nào cũng chẳng đủ.
 
Y hệt một yêu tinh hút hồn.
 
Quả nhiên danh xứng với thực, không hổ danh là người nhiều năm liền đứng đầu “Bảng đàn ông nhất định phải thử của quý nữ Kinh Đô”.
 
“Chị, tối qua chị còn nói thích kiểu hư hỏng, nên em tưởng…”
 
Thái dương tôi giật liên hồi:
 
“Đủ rồi! Ngưng ngay!”
 
Nghe vậy, Phong Chấp ngoan ngoãn mím môi, ngước mắt nhìn tôi đầy đáng thương.
 
Tôi lau mặt một cái, nhanh chóng mặc xong quần áo.
 
Chỉ sợ cậu ta lại bật ra thêm mấy câu kinh hãi thế tục nữa.
 
Thừa dịp thích hợp, tôi vội vàng chuồn thẳng.
 
2
 
Tôi ngậm điếu thuốc, tay xoay xoay chiếc bật lửa, vừa đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.
 
Theo tính tình của Phong Dụ Thanh, chắc giờ cậu ta đang trốn ở một góc nào đó mà khóc thút thít.
 
Đàn ông mà, vẫn phải dỗ.
 
Không được thì kéo đi ăn một bữa trước đã.
 
Dù cơ thể tôi chưa kịp hồi phục, cùng lắm thì uống nắm thuốc kháng viêm rồi liều với cậu ta!
 
Nghĩ thế, tôi đi đến chỗ xe thì khựng lại.
 
Trên cửa chiếc Ferrari màu trắng, ai đó đã dùng sơn đen xịt hai chữ to tướng —— “Đồ tồi”.
 
Dưới đất cũng viết rõ ràng:
 
“Minh Phi, đại tra nữ, một chân đạp hai thuyền!”
 
Cạnh đó còn để lại một lon sơn chưa dùng hết.
 
Thái dương tôi giật liên hồi.
 
Phải mất một lúc mới phản ứng lại, tôi đờ đẫn nhặt hộp sơn lên, cố gắng quệt cho mấy chữ dưới đất mờ đi.
 
Nghĩ ngợi chốc lát, tôi lại hứng chí thêm hai chữ bên cạnh xe:
 
“Không phải”.
 
Thế là thành: “Không phải đồ tồi.”
 
Hoàn hảo!
 
Tôi phủi tay, lái chiếc xe với bốn chữ “Không phải đồ tồi” nổi bật, thẳng tiến về nhà họ Phong.
 
Tôi và Phong Dụ Thanh không chỉ là thanh mai trúc mã, mà còn từng vào sinh ra tử cùng nhau.
 
Từ hồi mẫu giáo, vì cậu ta đẹp trai nên tôi đã ép hôn ngay từ nhỏ.
 
Ngày ấy cậu thấp bé, nhưng tính khí lại lớn, lần nào đánh nhau cũng ăn đòn.
 
Tôi toàn phải đứng ra đánh trả thay.
 
Có lần đi học, tôi bị kẻ thù quẳng xuống biển, cậu ta vì cứu tôi mà suýt mất nửa cái mạng.
 
Bởi thế tôi thích Phong Dụ Thanh là thật lòng.
 
Tôi cũng luôn cho rằng tình cảm giữa chúng tôi là hai bên đều có.
 
Vậy mà khi tôi cầu hôn, cậu ta lại kiêu căng hất mặt, thẳng tay quẳng chiếc nhẫn đi:
 
“Ai thèm kết hôn với chị? Một mình tôi tiêu dao tự tại, muốn ngủ với ai thì ngủ, kết hôn để bị chị quản chắc tôi ngốc à?”
 
Có câu thế này: muốn nắm giữ trái tim đàn ông, thì trước tiên phải nắm chặt thứ khác của họ.
 
Vì thế tôi mới dùng hạ sách ấy.
 
Ai ngờ lại thành ra một màn bi hài thế này.
 
Tôi mệt mỏi xoa mi tâm, vừa bước vào cửa nhà họ Phong, quản gia đã vội chạy ra, gương mặt đầy khó xử.
 
“Cô Minh, cậu chủ dặn là không gặp bất kỳ ai, đặc biệt là cô.”
 
Tôi nhướng mày:
 
“Nếu tôi nhất quyết muốn gặp thì sao?”
 
Quản gia xoa tay:
 
“Chỉ e là không được, mong cô hãy quay về thôi.”
 
Ngẩng đầu, tôi thoáng thấy một góc vạt áo quen thuộc ló ra từ tầng hai.
 
Tôi nén cười, hỏi lại:
 
“Thật sự không gặp được à?”
 
Quản gia thở dài:
 
“Thật sự không thể. Cô Minh, cậu chủ nói… lần này cậu ấy nghiêm túc.”
 
Tôi gật đầu, cố ý kéo dài giọng:
 
“Vậy thôi, tôi đi tìm Phong Chấp, vừa hay tối qua chúng tôi còn…”
 
“Chị dám?!”
 
Tiếng gầm vang lên từ tầng hai.
 
Phong Dụ Thanh đã đứng sừng sững nơi đầu cầu thang, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi mắt đỏ ngầu, trừng tôi đầy hận ý:
 
“Nếu chị dám đến tìm nó, thì đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà tôi nữa!”
 
Nói xong cậu ta giận dữ bỏ vào phòng, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
 
Tôi ném cho quản gia một ánh mắt an ủi, rồi khẽ nhón chân bước lên lầu.
 
Mở cửa phòng của Phong Dụ Thanh, chỉ thấy cậu ta ngồi trên giường, quay lưng về phía tôi.
 
Tấm lưng run rẩy dữ dội, hiển nhiên là đang tức lắm.
 
Tôi không nhịn được bật cười:
 
“Thật sự giận rồi à?”
 
Tôi đưa tay chọc nhẹ vào eo cậu ta, không động tĩnh.
 
“Dỗ tôi một chút đi, hử?”
 
Thấy cậu vẫn không phản ứng, tôi dứt khoát ghé sát mặt, hôn chụt một cái.
 
“Tôi sẽ không đến chỗ nó đâu, bảo bối.”
 
“Tôi nói tôi thích em, là thật lòng.”
 
“Đừng chạm vào tôi!”
 
Phong Dụ Thanh bất ngờ đẩy mạnh ra.
 
Tôi nheo mắt, không vui, liền phản tay bóp chặt eo cậu ta.
 
“Nếu còn không ngoan, thì tôi sẽ đi tìm chú cún khác đấy.”
 
Phong Dụ Thanh lập tức xù lông:
 
“Ai là chó của chị, đồ bi/ế/n th/á/i này!”
 
Tôi véo má cậu ta:
 
“Em chứ còn ai. Có người muốn làm mà còn chẳng được đấy.”
 
Cậu ta hừ lạnh một tiếng:
 
“Tôi nhận được tin, nói chị đến khách sạn bàn chuyện làm ăn, tôi mới tìm chị. Kết quả thì sao? Chị lại ngủ với người khác, chị ngay cả tôi với kẻ khác cũng phân biệt không nổi à?!”
 
“Nếu không phải em giận dỗi, tôi có ngủ nhầm người không?”
 
Giọng tôi lạnh hẳn đi:
 
“Hôm đó, trước mặt bao nhiêu người, em quẳng nhẫn của tôi. Món nợ này tôi còn chưa tính với em đâu.”
 
Phong Dụ Thanh cúi đầu, nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn cố chấp bướng bỉnh:
 
“Nếu chị chịu dỗ tôi thêm vài câu, tôi sao có thể từ chối? Đồng ý ngay thì tôi còn mặt mũi gì nữa!”
 
Tôi nhíu mày nhìn cậu ta.
 
Việc gì cũng phải đợi tôi dỗ ngọt mới chịu làm, tôi vốn thích kiểu kiêu ngạo, nhưng quá coi trọng thể diện thì thật đáng phiền.
 
Như vậy thì không được.
 
Đã quá để ý mặt mũi, thì chẳng thể làm chú cún ngoan ngoãn được.
 
“Được thôi, vậy sau này tôi sẽ không dỗ em nữa.”
 
Tôi đứng dậy, giọng thờ ơ:
 
“Tối qua Phong Chấp biểu hiện rất tốt, ngoan lắm, tôi bảo gì làm nấy, còn nhiệt tình hơn em nhiều.”
 
Phong Dụ Thanh trừng mắt, nước mắt còn chưa kịp lau khô:
 
“Quả nhiên, chị đã để mắt đến nó! Đúng là đồ tồi!”
 
Tôi gật đầu thừa nhận:
 
“Ừ, tôi chính là đồ tồi.”
 
Cậu ta tức đến mức đi vòng vòng ngay tại chỗ:
 
“Được lắm Minh Phi, chị giỏi thật! Nếu nó thật sự hơn tôi, thì chị cứ việc đến với nó!”
 
Tôi gật đầu, chẳng hề do dự mà quay lưng rời đi.
 
Đàn ông, đôi khi cũng phải để mặc họ ngấm ngầm chịu đựng.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo