Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 8

Có lẽ vì có tật giật mình.

Sáng hôm sau, trên người Mặc Tư Dật không có lấy một dấu vết lạ nào, sạch sẽ đến mức khiến người ta hoài nghi đêm qua có thật đã xảy ra chuyện gì không.

Nhưng trên người tôi thì lại đầy vết đỏ kỳ lạ, chấm lớn chấm nhỏ, loang lổ chẳng thể che nổi dù có mặc gì đi nữa. Tăm bông sát trầy cả da cũng không mờ đi là bao.

May mà Mặc Tư Dật không hỏi han gì, lại còn tin lý do tôi viện ra, “do muỗi cắn”.

Trước khi tôi nằm xuống ngủ tiếp, anh còn bảo tôi cởi áo ra để anh bôi thuốc.

Lúc tôi tỉnh lại, Mặc Tư Dật đã đi mất.

Chỉ còn lại trong phòng là mùi tin tức tố thanh lãnh nhàn nhạt, thoang thoảng quanh quẩn.

Người hầu đưa đến một ly sữa nóng. Tôi vừa uống vừa làm như lơ đãng hỏi:
“Này ngươi có biết… mối quan hệ trước kia của Mặc Tư Dật và tôi là quan hệ gì không?”

Người hầu cười mỉm nhìn tôi, đôi mắt đầy ẩn ý:
“Ngài vẫn luôn là Omega của Mặc tiên sinh mà.”

Tôi cụp mắt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vách ly:
“Thế… tại sao tôi lại bị đưa đến xóm nghèo?”

Người hầu trả lời rất trôi chảy, không hề do dự:
“Là có người bắt cóc ngài, rồi đem ném ở nơi đó.”

Sợ tôi không tin, người ấy lại bổ sung một câu:
“Tuy ngài khi ấy chỉ là tình nhân của tiên sinh, nhưng hai người rất mặn nồng với nhau.”

Hắn còn thấp giọng trêu chọc:
“Tiểu phu nhân, chẳng lẽ ngài vẫn còn tưởng tiên sinh thích chỉ là đứa bé trong bụng thôi sao?”

Tôi không có ký ức, cũng chẳng biết những lời kia đúng hay sai.

Nhưng nghe đến đó, tim tôi bỗng như hụt mất một nhịp, lắp bắp:
“Tôi… thật sự từng yêu nhau sao?”

Nếu chỉ vì tôi mất trí nhớ mà lại hoài thai con, còn cố tình trốn tránh anh ấy…

Vậy Mặc Tư Dật hẳn đã rất đau lòng nhỉ?

“Đang nói gì thế?”

Tôi quay đầu lại, thấy Mặc Tư Dật từ ngoài bước vào, trên tay cầm một túi lớn đầy đồ ăn.

“Đậu hũ thành Nam, vịt quay thành Bắc… Muốn ăn gì nữa, để anh bảo đầu bếp làm.”

Anh vừa đặt túi đồ ăn xuống, tôi liền lao vào ôm anh, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh một cái.

Mặc Tư Dật đứng cứng đờ, theo phản xạ ôm lấy tôi.

“Sao thế? Có ai bắt nạt em à?”

Tôi chôn đầu vào cổ anh, tham lam ngửi mùi tin tức tố đặc trưng kia.

“Chỉ là… đột nhiên không nỡ giao anh cho một Omega khác.”

Đôi mắt Mặc Tư Dật thoáng tối lại, tay anh nắm lấy tay tôi rồi đặt lên cơ bụng rắn chắc của mình, giọng khàn khàn như bị nghẹn:

“Đừng giao anh cho người khác… Anh vốn dĩ là của em.”

Anh cẩn thận đỡ tôi ngồi xuống, rồi bảo tôi đợi để đi lấy một cái chăn.

Nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi hành lang, tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, bắt gặp một đóa hoa nhỏ đang nở rộ rực rỡ.

Lúc mới mang thai, có thời gian tôi rất thích… ăn đất.

Mặc Tư Dật không cho tôi ăn mấy thứ kỳ lạ đó, thế là cầm xẻng, dạy tôi trồng hoa để chuyển hướng ham muốn.

Không biết từ lúc nào, những đóa hoa ấy đã nở rộ đầy sân.

Tôi cúi đầu, tay nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Thai đã mấy tháng, bé con bắt đầu đạp rõ rệt, từng chút một như đang đáp lại tôi.

Tôi thì thầm, giọng vô thức dịu hẳn xuống:

“Bảo bảo… ba ba con hình như biết cảm giác ‘thích’ là gì rồi.”

Chương 9

Tôi bắt đầu lên mạng tra cứu thông tin liên quan đến "rối loạn lưỡng cực".
Không tra thì thôi, tra rồi mới thấy choáng váng.
Ủa? Từ bao giờ các bài viết lại lười đến vậy?

Không biết ai viết mấy cái mục từ ấy mà mang Mặc Tư Dật ra làm ví dụ minh họa cho hội chứng táo úc, cứ như thể người thật việc thật vậy.

Nhưng cũng may là không phải cái gì cũng bỏ trống. Tôi cẩn thận ghi chép lại từng chút một, miệt mài suốt đêm mà không hề hay biết trời đã chuyển sang rạng sáng.

Mãi đến khi người hầu đến báo:
“Cậu chủ đã về rồi.”

Tôi gần như chạy ào xuống lầu, nhào thẳng vào vòng tay anh.
Mặc Tư Dật mang theo cả mệt mỏi sau giờ làm, nhưng vẫn kịp vòng tay qua eo tôi:
“Cẩn thận.”

“Nhìn kìa.”
Tôi chỉ tay về phía khung cửa sổ.

Ngoài trời đêm, pháo hoa nở bung rực rỡ từng chùm, từng chùm, chiếu sáng cả bầu trời tối. Tôi nhìn anh, cười rạng rỡ.

“Em tặng anh món quà này, thích không?”
“Thích lắm.”

Anh khẽ khàng đáp, rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi.
“Đã lâu lắm rồi không ai tặng quà cho anh.”

Tối hôm đó, pháo hoa đẹp đến nao lòng.
Khi Mặc Tư Dật lặng lẽ ngắm pháo hoa, tôi đứng cạnh anh, khe khẽ nói:
“Mặc Tư Dật, em thật sự rất thích anh.”

Thứ tình cảm này không liên quan đến pheromone, cũng chẳng phải do tuổi trẻ bốc đồng.
Chỉ đơn thuần là: em thích anh, bằng cả trái tim.

Có lẽ vì gió quá lớn nên giọng tôi bị cuốn đi mất. Anh không trả lời. Tôi có hơi hụt hẫng, nhưng nghĩ lại cũng chẳng sao.

Về sau, tôi vẫn sẽ còn nhiều lần nói “em thích anh”, và anh nhất định sẽ nghe thấy.

Tôi không kìm được, rụt người trong áo khoác ấm, thò đầu ra khẽ hôn trộm lên má anh một cái.
Chưa kịp rụt về thì đã bị Mặc Tư Dật giữ đầu lại, kéo vào hôn ngược trở lại.

Tôi “ưm” lên hai tiếng, giãy giụa nhưng vô ích.
Chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đỏ hoe của anh.

Trong nụ hôn nóng bỏng do anh chủ động dẫn dắt, tôi chỉ biết ôm lấy eo anh, tìm một điểm tựa để đứng vững.

Lúc môi vẫn còn kề nhau, tôi nghe thấy anh thì thầm bên tai mình:
“Là em nói đó nhé… thích anh.”
“Đừng rời xa anh… nếu không, đến cuối cùng, anh sợ bản thân sẽ phát điên mất.”

 
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo