Ly Hôn Trong Bóng Đêm - Chương 6

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/7fQu9Wedz6

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Chương 6
6.
 
Nghe thấy giọng tôi, người đầu tiên bừng tỉnh lại chính là Diệp Mẫn.
 
Cô ta hốt hoảng bật dậy khỏi người Giang Lẫm, hoang mang tức giận quát:
 
“Cô là ai, đến nhà tôi làm gì?”
 
Nhìn bộ dạng nhập vai đầy tinh vi ấy, nếu không phải tôi là nhân vật chính, có lẽ tôi đã vỗ tay trao giải cho cô ta.
 
Tôi khẽ cười lạnh, bước đến “bốp” một cái, thẳng tay tát lên gương mặt cô ta.
 
“Diệp Mẫn, còn giả vờ nữa không?”
 
Trong mắt cô ta thoáng vụt qua tia độc ác, nhưng chỉ chớp mắt sau, lại hóa ra dáng vẻ yếu đuối đáng thương, nép sau lưng Giang Lẫm.
 
Rồi thách thức nháy mắt với tôi, sau đó ôm chặt lấy eo anh.
 
“Giang Lẫm, có phải người phụ nữ này chính là vợ anh không? Là người mà anh cưới để trả thù tôi?”
 
Thân hình Giang Lẫm khẽ run.
 
Nhưng chẳng mấy chốc, anh lấy lại bình tĩnh.
 
Gỡ tay Diệp Mẫn ra, cố giả vờ trấn định nhìn tôi giải thích:
 
“Em nghe anh nói, Lâm Khê, không phải như em nghĩ đâu. Anh và Diệp Mẫn không có quan hệ gì cả.”
 
“Anh chỉ là uống say nên hồ đồ. Anh có thể thề, anh chưa từng làm chuyện có lỗi với em.”
 
Nghe lời giải thích ấy, khóe môi tôi lại cong lên, bật cười.
 
Thì ra, Giang Lẫm cũng biết nói cả câu dài.
 
Bảy năm hôn nhân, đối với tôi, anh chỉ toàn buông mấy chữ ngắn ngủi. Tôi, rốt cuộc là gì trong mắt anh?
 
Ngẩng đầu, tôi cười nhạt, ngay sau đó “bốp” — một cái tát giáng thẳng lên mặt anh.
 
“Tôi biết, anh và Diệp Mẫn chưa đi quá giới hạn. Dù sao tôi vẫn còn là vợ anh, anh đâu nỡ để cô ta mang tiếng tiểu tam.”
 
“Nhưng anh không dùng dưới kia, thì cái miệng thối ấy cũng đã bị cô ta hôn nát rồi.”
 
Nói xong, tôi túm mạnh cổ áo, kéo bung hàng nút sơ mi, để lộ cả loạt dấu hôn đỏ bầm trên ngực anh.
 
“Anh nhìn đi, ngay cả cơ thể này cũng đã bị cô ta chiếm đoạt rồi.”
 
Giang Lẫm khẽ run, định mở miệng biện giải.
 
Nhưng tôi gắng gượng nuốt nỗi đau tràn ngập, đối diện thẳng ánh mắt anh, bình thản nói:
 
“Giang Lẫm, anh biết không? Thực ra suốt mười năm qua, tôi thừa hiểu anh chẳng thích tôi. Nhưng tôi thích anh, nên anh làm gì tôi cũng chịu được.”
 
“Nhưng tôi không ngờ, cuối cùng anh lại ngoại tình… À không, phải gọi là ‘suýt vượt giới hạn’. Nhưng tiếc thay, tôi lại mắc bệnh sạch sẽ. Chỉ cần đàn ông của tôi bị người khác chạm qua, tôi sẽ vứt bỏ.”
 
Tay run rẩy, tôi tháo nhẫn cưới, ném thẳng vào mặt anh.
 
“Chiếc nhẫn này vốn cũng là anh chuẩn bị cho Diệp Mẫn đúng không?
 
Nếu sớm biết, tôi đã chẳng bao giờ gả cho anh.”
 
Nói rồi, tôi rút từ túi áo ra một tờ đơn ly hôn, hất thẳng vào mặt anh.
 
“Ký đi, Giang Lẫm. Đã yêu sâu đậm như vậy, tôi nhường anh cho cô ta.”
 
Vừa dứt lời, tôi quay người định rời đi.
 
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Giang Lẫm đột ngột nắm chặt cổ tay tôi.
 
“Đợi đã, Lâm Khê, nghe anh nói… Hôm nay anh sai rồi. Nhưng anh không muốn ly hôn, thật sự không muốn.”
 
Cảm nhận lớp da cổ tay bị bàn tay anh dính nhơn nhớp siết lấy, tôi bật cười.
 
Đúng là Giang Lẫm — một kẻ trưởng thành nhưng chẳng biết lựa chọn.
 
Không nỡ buông quá khứ với Diệp Mẫn.
 
Lại chẳng muốn mất đi sự hi sinh của tôi.
 
Nhưng anh không muốn ly hôn, còn tôi thì muốn.
 
Tôi hất mạnh tay anh, mỉa mai:
 
“Không muốn ly hôn sao? Được thôi, tôi sẽ buộc anh phải ly hôn.”
 
Sau đó, như một con thú dữ, tôi lao về phía Diệp Mẫn đang cười khinh khỉnh khiêu khích.
 
Túm lấy tóc cô ta, “chát, chát” — tôi tát liên tiếp cả chục cái.
 
“Cô gọi tôi là tiện nhân đúng không? Ngày nào cũng nhắn tin khiêu khích đúng không?”
 
“Cô tưởng tôi là trái hồng mềm, ai muốn bóp cũng được sao?”
 
“Không phải cô bảo Giang Lẫm thích cơ thể cô lắm sao? Vậy thì tôi sẽ lột sạch để thiên hạ cùng ngắm!”
 
Nói xong, tôi xé mạnh dây váy, “rắc” một tiếng, cả phần trước ngực lộ ra trần trụi.
 
Diệp Mẫn ôm lấy ngực, hoảng loạn cứng đờ tại chỗ.
 
Ngay cả Giang Lẫm cũng sững sờ.
 
Có lẽ anh chưa từng nghĩ tôi lại dữ dội đến thế.
 
Nhưng anh đâu biết, đây mới là bản chất thật của tôi.
 
Trước kia, để khiến anh thích mình, tôi giả vờ dịu dàng, giả vờ thấu hiểu.
 
Để anh có thể yêu tôi, tôi đóng vai hiền thục, biết lo cho gia đình.
 
Nhưng nhẫn nhịn mãi, đến tận bây giờ, tôi mới hiểu — càng nhân nhượng, chúng càng lấn tới.
 
Khi tôi lột sạch quần áo Diệp Mẫn, ngay cả tóc cũng bị tôi giật đứt cả nắm, Giang Lẫm mới hoảng hốt lao đến.
 
Chưa kịp chạm vào tôi, anh đã bị tài xế xe công nghệ giữ chặt hai tay.
 
Còn tôi, quay người tung cú đá, nhắm thẳng vào hạ bộ Giang Lẫm.
 
Tiếng hét thảm thiết của anh vang vọng khắp căn phòng.
 
Tôi nhếch môi cười nhạt, buông tóc Diệp Mẫn, nói:
 
“Giang Lẫm, bảy năm làm vợ anh, ngần ấy ấm ức coi như trả đủ rồi.”
 
“Sáng mai, 9 giờ, gặp nhau ở Cục Dân chính.”
 
“À, đừng có mơ báo cảnh sát. Trong tay tôi có không ít chứng cứ làm ăn mờ ám của anh. Nếu tôi ngồi tù, chúng ta sẽ cùng c/h/ế/t.”
 
Dứt lời, tôi chẳng buồn liếc anh thêm lần nào, quay lưng bước khỏi căn “tổ ấm” của anh và Diệp Mẫn.
 
Ra đến cổng khu, tôi quay sang bảo tài xế:
 
“Có điếu thuốc không?”
 
Anh ta có lẽ bị tôi dọa sợ, vội vàng dúi cho tôi một bao thuốc rẻ tiền.
 
Tôi không chê, châm lửa rít một hơi.
 
Khói thuốc hăng hắc xộc thẳng vào mũi, cay xè đến nỗi nước mắt trào ra.
 
Trong màn khói mờ ảo ấy, ký ức lại ùa về — năm tôi học lớp 3.
 
Khi ấy, ba tôi ngoại tình.
 
Mẹ tôi không cam lòng, ngày nào cũng gào khóc đòi c/h/ế/t.
 
Mỗi lần tan học về, tôi vừa sợ sẽ thấy xác mẹ, vừa lo bị bà níu tay khóc lóc:
 
“Lâm Khê à, con phải ngoan một chút, chỉ cần con ngoan, ba con sẽ quay về.”
 
Không chỉ thế, mẹ còn bắt tôi mặc những chiếc váy công chúa mà con gái tiểu tam kia thích.
 
Ép tôi học cách dịu dàng, cách làm vừa lòng đàn ông.
 
Thế là, trong suốt những năm tuổi trẻ đầy phản kháng, ở nhà tôi là đứa con ngoan.
 
Còn ra ngoài, tôi trở thành một con nhóc du côn.
 
Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau.
 
Cho đến một ngày, tôi bị vài tên du côn lừa vào con hẻm vắng, định xé váy tôi.
 
Đúng lúc tôi run rẩy hoảng sợ, chính Giang Lẫm — hơn tôi hai lớp — đã cứu tôi.
 
Anh đưa tôi đến bệnh viện, còn trả giúp viện phí.
 
Khi rời đi, anh nhìn tôi, bình thản nói:
 
“Muốn trả thù cha mẹ bằng cách hủy hoại bản thân, là hành động ngu xuẩn nhất.”
 
Rồi anh quay lưng bỏ đi.
 
Nhưng dáng lưng ấy, tôi đã khắc sâu cả đời.
 
Biết anh là chủ tịch hội học sinh, chỉ chơi với nhóm học sinh ưu tú, tôi đã ép bản thân cắt tóc dài, nhuộm lại màu đen.
 
Ép mình rời bỏ váy vóc, mặc đồng phục nghiêm chỉnh.
 
Ép mình chăm chỉ học hành, để có thể thi cùng thành phố với anh.
 
Tôi giống như con thiêu thân, lao vào ánh sáng, chỉ mong có thể sở hữu anh, có được anh.
 
Thế nhưng, chàng trai năm xưa từng cứu tôi.
 
Cuối cùng lại trở thành một kẻ giống hệt cha tôi — người đàn ông mà tôi khinh bỉ nhất.
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo