Chương 1
Em chồng vừa qua đời, chồng lại bắt tôi bỏ đứa con trong bụng:
“Con của em trai anh còn nhỏ, càng cần anh chăm sóc hơn. Còn em với anh thì để sau này sinh cũng được, được không?”
Khoảnh khắc ấy, tôi như không còn nhận ra người trước mặt nữa.
Đây có còn là người chồng đã kiên trì cầu con suốt 3 năm, từng chăm sóc tôi chu đáo từng chút hay không?
1
Một năm trước, em chồng tôi qua đời.
Vợ em chồng tôi – Bạch Nhu – dắt theo hai đứa con dọn hẳn vào nhà tôi ở.
Sau 3 năm kiên trì chuẩn bị mang thai, cuối cùng tôi cũng có tin vui.
Tôi cẩn thận giấu tờ siêu âm vào trong một tấm thiệp chúc mừng.
Ngày mai chính là kỷ niệm 3 năm ngày cưới của tôi và Phó Khải.
Tôi muốn dành cho anh ấy một bất ngờ.
Cửa mở ra.
Phó Khải bế bé Nguyệt Lượng, còn Bạch Nhu thì nắm tay bé Tinh Tinh, hai người vừa nói vừa cười bước vào.
Trông chẳng khác nào một gia đình bốn người vậy?!
Phi, phi, phi!
Phó Khải là chồng tôi!
Tôi siết chặt tấm thiệp trong tay, ngón tay khẽ run.
Bạch Nhu cất tiếng gọi: “Chị dâu, em đói rồi. Cơm chín chưa vậy?”
Tôi nhàn nhạt đáp: “Hôm nay tôi tăng ca, vừa mới về thôi.”
Phó Khải nhíu mày: “Vậy còn không mau đi nấu cơm, Nhu Nhu còn phải cho con bú nữa kìa!”
Tôi quay sang nhìn anh.
Anh thậm chí không liếc lấy tôi một cái, chỉ chăm chú thay tã cho Nguyệt Lượng.
Tôi buộc tạp dề, lặng lẽ bước vào bếp.
Đến khi tôi bưng đồ ăn ra ngoài.
Phó Khải lại đang dán mắt nhìn Bạch Nhu —
Cho con b/ú!
Yết hầu anh khẽ trượt, như thể vừa nuốt nước bọt.
Tôi cúi đầu, bàn tay run run, cố gắng đè nén cảm xúc.
Phó Khải hốt hoảng dời tầm mắt, đứng dậy bước vào bếp bưng thức ăn.
Còn Bạch Nhu thì hất cằm lên, mỉm cười khiêu khích với tôi.
2
Đêm xuống, tôi trằn trọc mãi không sao chợp mắt.
Đôi khi, tôi hận chính mình vì lúc nào cũng giữ được bình tĩnh.
Hồi học mẫu giáo, sách giáo khoa của tôi bị một bạn nhỏ xé nát.
Tôi òa khóc nức nở.
Kết quả là bạn nhỏ ấy bị người cha bạo hành đến mức đánh c/h/ế/t.
Tôi ân hận vô cùng.
Nếu lúc đó tôi không khóc, có lẽ cậu bé ấy đã không phải c/h/ế/t?
Từ đó về sau, gặp bất kỳ chuyện gì, tôi đều kiềm chế cảm xúc của mình.
Rõ ràng là Bạch Nhu và Phó Khải đã khiến tôi tức điên.
Nhưng tôi lại không ngừng nhắc nhở bản thân.
Phải nhẫn nhịn.
Phải bình tĩnh.
Không được tức giận.
Phó Khải từ phía sau ôm lấy tôi, hơi thở nóng ấm, quen thuộc phả vào hõm cổ.
“Ngân Sương, em đã chịu nhiều ấm ức rồi!”
Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay, chỉ muốn khóc òa.
Ngày cầu hôn, anh từng nói:
“Ngân Sương, lấy anh nhé! Anh tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kỳ ấm ức nào.”
Tôi xoay người, dụi đầu vào hõm cổ anh:
“Đuổi Bạch Nhu đi được không? Cô ấy đã ở đây gần một năm rồi.”
Ngày trước anh từng nói, đợi Bạch Nhu tìm được chỗ thuê thích hợp sẽ dọn ra ngoài.
Không ngờ, cô ta lại ở lỳ mãi đến tận bây giờ.
Tôi vẫn nghĩ Phó Khải sẽ để tâm đến cảm xúc của tôi.
Nhưng anh lại nói:
“Con còn nhỏ, Bạch Nhu lại không có việc làm. Nếu rời khỏi chúng ta, cô ấy sẽ không sống nổi đâu…”
“Nhưng mà…”
Tiếng gọi từ bên ngoài vang lên:
“Anh cả, Nguyệt Lượng ị rồi. Em không xử lý nổi, anh qua giúp em với!”