Liên Hôn Nhưng Anh Yêu Rất Thật - Chương 5

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/3LHQxmurcd

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

12
 
Ngày hôm sau, vì Tô Anh quay quảng cáo, tôi sợ Lương Cư Chính đi xem, nên bám theo anh đến công ty.
 
Ngồi trong văn phòng cả buổi sáng, tôi mới thấy mình đúng là rảnh rỗi.
 
Một tổng tài bận trăm công nghìn việc, họp hết cái này đến cái khác, điện thoại không ngừng reo, lấy đâu ra thời gian đi ngó người ta quay quảng cáo chứ.
 
Thế nên sau khi ăn trưa cùng anh, tôi lén chuồn đi.
 
Hẹn bạn thân đi dạo phố, tiện thể bàn chuyện mở tiệm spa làm đẹp.
 
Đi được một lát, điện thoại bật ra thông báo Weibo.
 
#Tô Anh hình xăm JZ# nổ top.
 
Tôi tò mò bấm vào, là hậu trường buổi quay hôm nay.
 
Tô Anh mặc váy dài ôm sát, phần lưng hờ hững để lộ hình xăm mờ mờ.
 
Chữ JZ hiện rõ ràng.
 
Fan lập tức bùng nổ.
 
【Chị ấy thật sự đang yêu à? Còn xăm cả tên viết tắt.】
 
【Có vẻ chính là vị đại lão họ Lương vừa lộ diện ở concert mấy hôm trước.】
 
【Trời ơi, hai người nhan sắc xứng đôi quá, bá tổng hào môn VS minh tinh đỉnh lưu.】
 
【Mọi người đừng vội, hình như tay đại lão kia còn đeo nhẫn.】
 
【Nhẫn thì nói lên gì, chị ấy là người của công chúng, yêu đương phải kín đáo, không đeo thôi.】
 
Tôi chụp toàn bộ màn hình, gửi cho Lương Cư Chính.
 
【Hay là, để em nâng cô ta lên ngôi nhé?】
 
Chưa đến một giờ, hot search biến mất.
 
Anh gọi tới liên tục, tôi đều không bắt máy.
 
Đặt điện thoại xuống, tôi nhấp ngụm cà phê.
 
Đối diện là Tô Anh, lớp trang điểm chưa tẩy, đẹp như một con thiên nga trắng.
 
Tôi đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn cô ta:
 
“Bộ phim tiếp theo, cô định đóng vai tiểu tam à?”
 
Một đòn công kích thẳng thừng khiến mặt cô ta tái lại, nhưng vẫn cố tỏ ra bình thản:
 
“Phu nhân Lương hà tất phải cay nghiệt như vậy, tôi chỉ âm thầm thích anh ấy thôi.”
 
“Âm thầm lên cả hot search.” Tôi cười nhạt, “Âm thầm thích người đàn ông đã có vợ, cô giỏi thật.”
 
Tô Anh cắn môi, như vẫn không cam lòng.
 
“Cô với Cư Chính chẳng qua là liên hôn, cô thật sự thích anh ấy sao?”
 
Tôi bật cười:
 
“Ồ, thế cô mới là tình yêu đích thực à?”
 
Cô ta nhíu mày, định mở miệng, nhưng tôi cắt ngang.
 
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tin vào tình yêu chân chính?
 
Nếu thật sự yêu cô, anh ấy đã chẳng cưới tôi.”
 
Sắc mặt Tô Anh trắng bệch.
 
Trong lòng tôi vừa hả hê, vừa thấy có chút thương hại.
 
“Nhưng không sao, tôi rộng lượng, có thể ly hôn.”
 
Cô ta ngẩng đầu kinh ngạc.
 
Tôi nhếch môi, nói tiếp:
 
“Nhưng điều kiện là, anh ấy đồng ý ly hôn với tôi.”
 
Câu đó khiến gương mặt cô ta cực kỳ khó coi, môi khẽ run rẩy.
 
Tôi quay lưng rời khỏi quán cà phê, bước về phía chiếc Bentley đỗ bên đường.
 
13
 
Vừa mở cửa xe, Lương Cư Chính đã ngồi sẵn bên trong.
 
Anh mặc tây trang chỉnh tề, chân vắt chéo, trong tay cầm một tập tài liệu.
 
Thấy tôi lên xe, anh chỉ liếc qua, rồi cúi đầu đọc tiếp.
 
Mãi đến khi vách ngăn từ từ nâng lên, tách biệt phía trước và sau, anh mới đặt tài liệu xuống, kéo tôi lại gần.
 
“Nói chuyện gì rồi?”
 
Tôi thản nhiên:
 
“Chuyện nên nói, không nên nói, tôi đều nói hết.”
 
Lông mày anh nhíu chặt, ánh mắt lạnh hẳn đi.
 
“Em thật sự định nhường chỗ cho cô ta?”
 
Tôi không trả lời, cúi đầu, giọng trầm thấp:
 
“Nếu anh thích cô ta, em có thể ly hôn với anh.”
 
Cánh tay ôm ngang hông tôi siết chặt, như muốn hòa tôi vào người.
 
“Thích cô ta?”
 
Anh cười lạnh:
 
“Anh thích ai, em còn không rõ sao?”
 
Tôi thoáng run, bỗng dưng căng thẳng.
 
Anh nâng mặt tôi, ép tôi nhìn thẳng vào mắt.
 
“Còn em năm đó ngã vào lòng anh, là vì thích anh, hay còn mục đích khác?”
 
Ánh mắt anh quá sắc bén, khiến tôi vô thức nhớ lại lần gặp thứ ba.
 
Hôm đó, tôi và bạn thân uống say trong quán bar.
 
Có người tới nói muốn đưa chúng tôi về.
 
Tôi cứ tưởng lại là kẻ nào không biết điều đến tán tỉnh.
 
Mang r/ư/ợ/u trở về phòng riêng, thì thấy người đó là Lương Cư Chính.
 
Tôi kéo anh uống mấy ly, rồi ngã gục trong lòng anh không chịu buông.
 
Anh đưa tôi về, đặt ở phòng khách.
 
Sau đó tôi khát nước, mò nhầm vào phòng anh, còn chui vào phòng tắm.
 
Kết quả, chuyện không nên xảy ra thì lại xảy ra.
 
Tôi lặng thinh, bàn tay anh càng siết mạnh.
 
Đau đến mức tôi buột miệng:
 
“Tất nhiên là thích anh rồi.”
 
Anh cúi mắt nhìn tôi, không rõ vui buồn.
 
Tôi vòng tay ôm cổ anh, hôn nhẹ lên khóe môi.
 
Anh bỗng nhếch môi, bật cười trầm thấp, kéo tôi ôm sát vào lòng.
 
“Tốt nhất là vậy.”
 
Tôi đấm nhẹ ngực anh, cảnh cáo:
 
“Anh với Tô Anh cũng phải trong sạch rõ ràng.”
 
Anh nắm tay tôi, đưa lên môi.
 
“Anh với cô ta chưa từng có gì, chưa từng để tâm, nói gì đến thích.”
 
14
 
Không biết có phải lời trấn an của Lương Cư Chính có tác dụng hay không, tôi không còn để ý đến Tô Anh nữa, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ của chúng tôi.
 
Chỉ mới nói chuyện với tổng đạo diễn hôn lễ một ngày, tôi đã chẳng muốn tổ chức nữa.
 
Mọi khâu đều quá rườm rà, quá mệt mỏi.
 
Đến lúc chọn nhạc lễ, đạo diễn hôn lễ lại đề cử một bài hát của Tô Anh.
 
Tôi hỏi tại sao.
 
Cô ta nói bài này rất hot, nhiều cặp đôi đều chọn.
 
Tôi khinh thường liếc cô ta một cái, đứng lên nói với thư ký:
 
“Tôi không thích, đổi đi.”
 
Ngày hôm sau, đạo diễn hôn lễ đã bị thay.
 
Lương Cư Chính biết chuyện, không nói gì.
 
“Buổi tối có tiệc, em đi cùng anh.”
 
Anh đứng bên giường, thắt cà vạt, đợi tôi.
 
Tôi lề mề bò dậy giúp anh cài.
 
“Có nhiều minh tinh lắm.” Anh bỗng nói.
 
Tôi lập tức hứng thú, thuận miệng hỏi:
 
“Có Tống Kỳ Dạ không?”
 
Ánh mắt anh liếc sang:
 
“Sao em biết hắn?”
 
Tôi bĩu môi:
 
“Anh ta cùng anh xuất hiện ở concert của Tô Anh, sao em lại không biết.”
 
Anh cau mày:
 
“Vậy em vẫn luôn để ý hắn?”
 
Tôi vốn định nói “đúng thế”, nhưng sợ anh lại ghen.
 
Nên vòng tay ôm cổ anh làm nũng:
 
“Hắn làm sao so được với chồng em.”
 
Ánh mắt Lương Cư Chính tối đi, chăm chú nhìn tôi.
 
Tôi mỉm cười:
 
“Em không mê idol.”
 
Anh nhướng mày:
 
“Thế trong ngăn kéo em cất chữ ký của ai?”
 
Đó là thần tượng từ nhỏ của tôi…
 
Một ca sĩ tôi đã thích từ bé, chẳng thể so với mấy ngôi sao trẻ bây giờ.
 
Anh hỏi:
 
“Năm nay em còn đi concert chứ?”
 
Tôi đương nhiên gật đầu:
 
“Tất nhiên, năm nào cũng không bỏ. Em biết anh không đi, em đi với bạn.”
 
Anh im lặng một lúc, bỗng nói:
 
“Anh sẽ đi cùng em.
 
Nhớ kỹ, chỉ có anh.”
 
15
 
Trước tiệc có thảm đỏ, nhưng chỉ dành cho minh tinh.
 
Tôi và Lương Cư Chính đi thẳng vào trong, gặp đủ loại nhân vật lớn trong giới.
 
Tình cờ chạm mặt ông anh họ lăng nhăng của tôi, đang bá vai một minh tinh thì thầm to nhỏ.
 
Tôi len lén giơ điện thoại, vừa chụp được một tấm, bỗng có người chắn trước mặt.
 
Một gã mặt mũi bặm trợn, quát tôi xóa ngay.
 
Tôi không thèm để ý, xoay người định đi.
 
Ai ngờ hắn kéo mạnh tay tôi:
 
“Tao bảo xóa!”
 
Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên giọng nói dịu dàng.
 
“Cô Trần, anh ta là vệ sĩ của tôi.”
 
Nghe tiếng, tôi quay lại, thấy Tô Anh mặc lễ phục trắng bước đến.
 
Tóc búi cao, lộ chiếc cổ thon dài, trên cổ còn đeo sợi dây chuyền sapphire.
 
Trông quen mắt, hình như là thương hiệu của mẹ chồng tôi.
 
Cô ta đi đến bên cạnh, mỉm cười dịu dàng:
 
“Cô Trần, buổi tiệc này được giữ kín, không cho phép chụp ảnh. Phiền cô xóa đi.”
 
Tôi siết điện thoại, cười nhạt:
 
“Tôi có chụp cô đâu.”
 
Lời vừa dứt, nụ cười trên môi Tô Anh biến mất, ánh mắt sắc lạnh.
 
“Cô chưa từng tham gia tiệc kiểu này, đáng lẽ nên tuân thủ quy tắc.
 
Đừng khiến Cư Chính mất mặt.”
 
Giọng không lớn, nhưng từng chữ rõ ràng.
 
Tôi mặt không đổi sắc, nhấc máy gọi cho Lương Cư Chính.
 
“Em lạc đường rồi.”
 
Chẳng bao lâu, Lương Cư Chính cùng Tống Kỳ Dạ đi tới.
 
Tôi lập tức mách tội:
 
“Cô Tô muốn xem điện thoại của em, anh bảo em có nên cho không?”
 
Tô Anh giải thích:
 
“Cư Chính, em thấy cô ấy chụp trộm em, anh biết em ghét nhất là bị chụp lén mà.”
 
Tống Kỳ Dạ cười:
 
“Phu nhân Lương, chụp lén là không tốt đâu.”
 
Tôi liếc anh ta, lạnh mặt, ném điện thoại cho Lương Cư Chính.
 
Anh mở máy, rồi nhìn sang Tô Anh:
 
“Cô ấy không chụp cô.”
 
Tô Anh cắn môi:
 
“Nhưng…”
 
Lúc này, anh họ tôi thấy tôi, đi lại chào.
 
Ánh mắt thoáng nhìn vào tay Lương Cư Chính, liền bật thốt:
 
“Em chụp tôi làm gì thế, em rể?”
 
Tô Anh lúc này mới hiểu tôi không hề chụp mình, mặt đỏ bừng, cắn môi, lúng túng.
 
Tôi lấy lại điện thoại, liếc cô ta khinh bỉ:
 
“Tôi không đến mấy chỗ này vì chẳng cần bồi rư/ợ/u ai cả.”
 
Nói xong lại nhìn Tống Kỳ Dạ, quét mắt từ trên xuống dưới.
 
“Anh nghĩ anh đáng để tôi chụp lén sao?”
 
Tôi bật cười khẽ, quay người bỏ đi.
 
Tống Kỳ Dạ: “Bảo sao anh không dẫn cô ấy theo, tính tình kiêu căng thật.”
 
Lương Cư Chính: “Đó là do anh hèn.”
 
Tống Kỳ Dạ: “…”
 
Trước khi đi, Lương Cư Chính để lại một câu:
 
“Đắc tội vợ tôi, hợp tác vừa nãy hủy.”
 
Tống Kỳ Dạ: “… Đệt.”
 
16
 
Đêm đó, Tống Kỳ Dạ cứ theo sau xin lỗi.
 
Tôi mới biết anh ta là nghệ sĩ dưới trướng tập đoàn, cũng là con út của nhà họ Tống – gia tộc quen biết lâu đời với nhà họ Lương.
 
Anh ta thích Tô Anh – người hơn mình năm tuổi, nhưng luôn bị từ chối.
 
Sau khi biết Tô Anh thích Lương Cư Chính, anh ta còn muốn nhờ anh làm người mai mối.
 
Tôi bật cười:
 
“Để tình địch làm mối, anh ta ngốc chắc?”
 
Lương Cư Chính gật đầu:
 
“Ừ.”
 
Ngừng một lát, anh lại sửa:
 
“Không phải tình địch. Anh với hai người họ chẳng có quan hệ gì.”
 
Tôi chua chát:
 
“Nhưng các người là thanh mai trúc mã, sao lại bảo không liên quan?”
 
Anh véo mũi tôi, nghiêm túc:
 
“Đúng là quen từ nhỏ, nhưng anh đi du học sớm, tính ra chỉ gặp vài lần trong tiệc tùng, chẳng thể coi là thân thiết.
 
Lại càng không thể đại diện cho quan hệ gì đặc biệt.”
 
Thực ra tôi cũng cảm nhận được, anh không hề có tình cảm nam nữ với Tô Anh.
 
Nếu có, anh đã chẳng kết hôn với tôi.
 
Càng không thể cùng tôi quấn quýt đến vậy.
 
Anh cọ cằm lên má tôi:
 
“Hơn nữa, nếu chỉ vì gặp từ nhỏ mà coi là có liên quan, thì em và anh cũng có quan hệ rồi.”
 
“Hả?” Tôi sững sờ nhìn anh, “Em với anh từng gặp nhau hồi bé à?”
 
Không thể nào.
 
Anh im lặng hồi lâu, rồi buông tôi ra, đến bàn mở ngăn kéo, lấy ra một vật.
 
Anh chìa tay, đặt nó trong lòng bàn tay.
 
“Cái gì đây?”
 
“Nhẫn lon nước ngọt.”
 
“Hả?” Tôi suýt bật cười, “Đây chẳng phải nắp lon sao?
 
Lương Cư Chính, anh ngốc thật à, coi thứ này là nhẫn…”
 
Nói dở, trong đầu tôi bỗng lóe lên một ký ức.
 
Khi đó, mẹ dẫn cô bé 8 tuổi là tôi đi dự đám cưới.
 
Hoa đồng nhỏ không chịu lên sân khấu, tôi xung phong nhận việc.
 
Nhưng tôi rất thích chiếc nhẫn, trao đi rồi liền khóc, làm cả hội trường bật cười.
 
Chỉ có mẹ dịu dàng dỗ, tháo nắp lon, bẻ thành nhẫn, bảo tôi đưa cho người mình thích.
 
Lúc ấy, mẹ nói là “sau này”, còn tôi lại hiểu nhầm, phải tìm ngay một người trong tiệc.
 
Tôi chạy khắp nơi, cuối cùng thấy một thiếu niên đứng góc phòng, ngắm nhìn cửa sổ.
 
Cậu mặc vest đen, ngũ quan tinh xảo, da trắng mịn, tựa như bước ra từ truyện tranh.
 
Tôi lao đến, nắm tay cậu, đeo chiếc nhẫn lon vào.
 
“Anh trai, em thích anh, cưới em nhé.”
 
Đôi mắt thiếu niên khẽ mở lớn, trong suốt sáng ngời.
 
Giống hệt như bây giờ, đôi mắt ấy đang nhìn tôi.
 
Mũi Lương Cư Chính khẽ chạm vào tôi, giọng mang chút ấm ức:
 
“Xem ra em quên anh thật rồi, phải không?”

Thanh Lau Truyen
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo