1
Trong phòng tiệc, tiếng cười nói vang dội.
Ngồi đối diện tôi là một người phụ nữ, nụ cười hiền hòa.
“Tiểu Từ, con thích cậu con trai nào của nhà chúng ta?”
Tôi bừng tỉnh, đảo mắt nhìn quanh.
Đây chẳng phải chính là nơi tám năm trước hai nhà Thẩm – Phó bàn chuyện liên hôn hay sao?
Cảm giác chân thực quá mức khiến tôi thoáng chốc khó tin.
Ngay sau đó, tôi véo mạnh vào tay mình, cơn đau nhói thấu tim cho tôi biết đây không phải mơ.
Còn chưa kịp trả lời, giọng nói khiến tôi chán ghét tận cùng đã vang lên:
“Tôi và A Từ là thật lòng yêu nhau, xin bác trai bác gái cứ yên tâm giao A Từ cho tôi.”
Người lên tiếng chính là đối tượng liên hôn mà kiếp trước tôi đã chọn.
Con trai út nhà họ Phó – Phó Vân Giang.
Ban đầu tôi cũng ngỡ rằng chúng tôi thật lòng yêu nhau, vì thế không chút đắn đo mà chọn anh ta.
Thế nhưng sau khi kết hôn, anh ta lộ rõ bộ mặt thật.
Anh ta lạnh nhạt, bỏ mặc tôi, đêm đêm chẳng buồn về nhà, còn thẳng thừng nói chỉ vì tài nguyên của nhà họ Thẩm mới chịu cưới tôi.
Tôi suy sụp tinh thần, nhiều lần đề nghị ly hôn nhưng anh ta chẳng đồng ý.
Mãi cho đến khi tập đoàn Thẩm thị sụp đổ, cha tôi trầm cảm phải nhập viện.
Tôi mất hết giá trị lợi dụng, anh ta mới chịu ký giấy ly hôn.
Khi tôi lâm vào đường cùng, thẻ ngân hàng của tôi bỗng có thêm một khoản tiền lớn.
Một người tự xưng là trợ lý của Phó Vân Xuyên tìm đến tôi, trao cho tôi một chiếc két sắt.
Trước khi rời đi, anh ta nói: “Trong này là thứ quý giá nhất đời này của Phó tiên sinh. Mật mã là ngày sinh nhật cô, mong cô nhất định mở ra.”
Tôi mơ hồ đoán được nguồn gốc số tiền kia, nhưng chẳng hiểu vì sao nó lại rơi vào tay mình.
Mang theo nghi hoặc, tôi mở két sắt ra.
Bên trong đầy ắp ảnh của tôi, từ khi còn nhỏ cho đến ngày cưới.
Mà phía sau mỗi tấm ảnh đều ghi: “Mong Thẩm Từ bình an, thuận lợi.”
Tôi từng nghe Phó Vân Giang nói, anh trai anh ta có một mối tình trắng trong mà không thể có được.
Một ý nghĩ táo bạo chợt lóe lên trong đầu.
Nhưng cả đời tôi với anh trai Phó Vân Giang chỉ gặp mặt ba lần.
Một lần ở buổi tiệc bàn chuyện liên hôn, một lần ở lễ cưới, và lần cuối cùng ở tang lễ của anh.
Sao có thể là tôi được chứ?
2
“Tiểu Từ, sao con không nói gì?”
Tiếng mẹ tôi kéo tâm trí đang mơ hồ của tôi trở lại.
Thấy Phó Vân Giang mang vẻ mặt như chắc chắn nắm phần thắng, tôi lạnh giọng.
Chỉ tay về phía người đang ngồi nơi ánh sáng mờ tối nhất – Phó Vân Xuyên, tôi dứt khoát: “Con chọn anh ấy.”
“Con nói gì?”
Cả phòng đều kinh ngạc trước quyết định của tôi, phản ứng kịch liệt nhất là Phó Vân Giang. Anh ta đập bàn đứng bật dậy.
“Tôi nói, tôi chọn Phó Vân Xuyên.”
Tôi nhìn thẳng Phó Vân Xuyên, từng chữ rõ ràng, mong anh có thể nghe rõ.
Thực ra, ngay từ đầu tôi đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng luôn dõi theo mình, chỉ là chưa từng để tâm.
Thì ra nguồn gốc chính là anh.
Trong mắt Phó Vân Xuyên thoáng hiện nét ngỡ ngàng, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản.
Nhưng đôi vành tai đỏ ửng đã bán đứng sự bình tĩnh giả vờ kia.
Anh khẽ đẩy gọng kính mảnh trên sống mũi, nghiêm túc nhìn tôi.
“Thẩm tiểu thư, hôn nhân không phải trò đùa. Tôi chỉ có thể là góa vợ, chứ không phải ly dị. Mong cô suy nghĩ kỹ.”
Tôi không chút do dự: “Vừa khéo, đó cũng là ý tôi.”
“Tiểu Từ, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Con chẳng phải vẫn đang với Vân Giang…”
Phó phu nhân còn định khuyên thêm, tôi lập tức cắt ngang.
Kiếp trước tôi từng bị Phó Vân Giang hành hạ, cũng đã tìm đến bà cầu xin giúp đỡ.
Đáp lại tôi chỉ là một câu: “Vân Giang ở ngoài làm việc vất vả, con nhẫn nhịn thêm chút nữa.”
Nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, cuối cùng chỉ đổi lấy sự tàn nhẫn chồng chất.
Tôi nén xuống nỗi chua xót trong lòng: “Mẹ đừng khuyên nữa, lần này con chọn Phó Vân Xuyên.”
“Tôi không đồng ý.”
Sắc mặt Phó Vân Giang bùng n/ổ, nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của cha ngăn lại, anh ta mới chịu ngồi xuống.
Tôi biết rõ tính khí anh ta, kiếp trước chưa cưới đã nhiều lần nổi nóng với tôi.
Đúng là bị ma che mờ mắt, sao lại có thể yêu thứ đó.
Đồng ý hay không, đâu đến lượt anh ta quyết định.
Ánh mắt tôi lướt qua anh ta, rồi dừng lại nơi Phó Vân Xuyên, vừa vặn chạm vào ánh nhìn sâu thẳm ấy.
“Không biết Phó tiên sinh có đồng ý không?”
Anh nhìn đồng hồ trên tay.
“Cục Dân chính vẫn chưa tan làm, Thẩm tiểu thư có bằng lòng đi ngay bây giờ không?”
“Tất nhiên!”
Người cha im lặng từ nãy giờ đưa tôi ánh nhìn đầy luyến tiếc, “Vậy cũng tốt, coi như giải quyết được một tâm sự của hai nhà.”
Thanh Lau Truyen