Chương 1
Kỷ niệm 5 năm ngày cưới, tôi đặt một chiếc bánh ở tiệm bánh nổi tiếng trên mạng, chuẩn bị cùng chồng ăn mừng.
Thế nhưng, ngay trước cửa tiệm, trong hàng người đang xếp, tôi lại bắt gặp một đôi nam nữ ôm nhau, hôn đến mức khó mà tách rời.
Trớ trêu thay, người đàn ông đó lại chính là chồng tôi – Trình Tư Ngôn.
Tôi rút điện thoại, gọi cho anh.
Khó khăn lắm anh mới chịu rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia để bắt máy, giọng điệu đầy mất kiên nhẫn: hỏi tôi có chuyện gì, anh còn bận.
Tôi thong thả nói:
“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi. Phiền anh hỏi cô tình nhân trong lòng anh một câu… màu son cô ta đang đánh là số mấy vậy?”
1
Khuôn mặt Trình Tư Ngôn chợt biến sắc, anh ta quay đầu nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy tôi đang đứng trong tiệm bánh, cách một lớp cửa kính.
Ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Từ thời còn mặc đồng phục học sinh đến khoảnh khắc khoác lên người chiếc váy cưới, từ hai bàn tay trắng đến nay sự nghiệp hiển hách.
Nhưng năm năm hôn nhân, cuối cùng lại bại dưới một thỏi son đỏ chói của thế tục.
Tôi xách chiếc bánh bước ra ngoài.
Trình Tư Ngôn vội chắn trước mặt người phụ nữ kia:
“Gia Nam, có gì về nhà nói, đừng làm loạn ở đây.”
Cô gái kia ló mặt ra từ sau lưng anh, trẻ trung, xinh đẹp, ánh mắt kiêu ngạo đầy vẻ được sủng ái:
“Chị là Trình phu nhân nhỉ? Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của hai người, Tư Ngôn còn nói sẽ mua bánh về nhà ăn mừng với chị đấy.”
Không biết có phải tôi đã già rồi không, mà tiểu tam bây giờ lại có thể thẳng thắn đến thế, giữa ban ngày ban mặt mà dám ngang nhiên nói chuyện với chính thất như vậy.
Tôi hơi nâng hộp bánh trong tay, nhìn chằm chằm Trình Tư Ngôn, cố nén cơn thôi thúc muốn tát anh một cái, bình tĩnh nói:
“Anh định bây giờ về cùng tôi, hay phải hôn cho đã với tình nhân rồi mới chịu đi?”
Sắc mặt Trình Tư Ngôn sa sầm:
“Gia Nam, chẳng qua chỉ là hiểu lầm thôi, em cần gì phải ép người quá đáng?
Được rồi, anh về với em, thế đã vừa lòng chưa?
Anh chẳng qua là không biết địa chỉ tiệm bánh này, nên mới bảo Diễu Diễu đi cùng, chẳng phải cũng là muốn em vui sao, ai ngờ lại mua nhầm.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay ra định nhận lấy chiếc bánh.
Tôi buông tay.
“Bộp” một tiếng, chiếc bánh rơi xuống đất nát bươm, bẩn thỉu chẳng khác nào cuộc hôn nhân giữa tôi và anh ta, nhìn chẳng nổi.
Diễu Diễu đưa tay che miệng, làm bộ kinh ngạc:
“Trời ạ, Trình phu nhân, chị thật chẳng hiểu chuyện gì cả, chỉ vì thế này cũng nổi giận sao?
Tư Ngôn, nếu vậy thì lần sau em không dám ra ngoài với anh đâu, ai biết vợ anh có tát thẳng vào mặt em không? Tính tình dữ quá.”
Trình Tư Ngôn nhìn chiếc bánh nát trên đất, tức giận trừng tôi:
“Em muốn làm gì? Muốn gây chuyện đến mức nào? Cái tính tiểu thư của em ở ngoài cũng không biết kiềm lại à?”
“Chát!”
Tôi giáng thẳng một cái tát lên mặt anh ta, rồi nhìn sang Diễu Diễu:
“Cô bé, yên tâm đi, tay tôi sẽ không chạm vào mặt cô đâu. Vì tôi chỉ tát chồng mình thôi, cô chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ, đâu đáng để tôi động tay.”
Diễu Diễu tức đến giậm chân:
“Chị nói cái gì cơ?”
Mặt mũi Trình Tư Ngôn mất sạch, anh ta túm chặt lấy tay tôi, nghiến răng:
“Thẩm Gia Nam, em đừng có được đằng chân lấn đằng đầu! Ở ngoài mà dám ra tay với anh? Em đã nghĩ rõ hậu quả chưa?”
Tôi hất tay anh ra:
“Nếu không thì tôi cũng tìm một người đàn ông hôn ngay trước mặt anh, nếu anh chịu nổi, vậy thì tôi cũng có thể nhẫn nhịn.”
Trình Tư Ngôn nghẹn lời:
“Em đúng là điên rồi, không thể nói lý được nữa.”
Tôi bỏ mặc anh, một mình lái xe về nhà.
Căn nhà được tôi trang trí lãng mạn suốt cả ngày, có hoa hồng và mùi hương anh thích, r/ư/ợ/u vang đỏ đã được mở sẵn cho kịp thở, quà cũng đặt ngay đầu giường, chỉ đợi người đàn ông của ngôi nhà trở về.
Tôi ném bó hoa hồng vào thùng rác.
Kỷ niệm năm đầu tiên, Trình Tư Ngôn nói:
“Vợ à, sau này mỗi năm vào ngày này, chúng ta nhất định phải ở bên nhau, cả đời cũng phải như vậy.”
Tôi đổ chai rư/ợ/u vang vào bồn rửa.
Kỷ niệm năm thứ hai, Trình Tư Ngôn nói:
“Gia Nam, hôm nay anh thu mua xong Tập đoàn Thiên Tịch rồi, anh vui lắm, ngày kỷ niệm của chúng ta thật sự là ngày tốt lành.”
Tôi đem miếng bít tết vừa nướng bỏ vào túi rác.
Kỷ niệm năm thứ ba, Trình Tư Ngôn nói:
“Bảo bối, bao giờ chúng ta sinh một đứa con đi, anh nhất định sẽ cưng chiều mẹ con em đến tận trời.”
Tôi cất hết nến và chân nến vào kho.
Kỷ niệm năm thứ tư, Trình Tư Ngôn nói:
“Hôm nay anh nhất định phải cho em thấy khách sạn Gia Nam hoàn thành, đó là món quà anh tặng em.”
Ký ức dừng lại ở năm thứ năm.
Trong gương, Thẩm Gia Nam nước mắt đầm đìa, ánh mắt toàn là tuyệt vọng.
Tiếng thông báo của WeChat cắt ngang.
Tôi cầm điện thoại, có một lời mời kết bạn mới.
Mở ra, ảnh đại diện là cô tình nhân của Trình Tư Ngôn – Diễu Diễu.
Tôi do dự một chút, rồi ấn đồng ý.
Ngay sau đó, cô ta gửi liền mấy chục bức ảnh và video.
Đều là cảnh thân mật của cô ta và Trình Tư Ngôn.
Rồi kèm theo một câu:
“Người yêu nhau mới nên ở bên nhau, kẻ thất bại chẳng phải nên biết điều mà rút lui sao?
Anh ấy nói ở bên tôi, anh ấy mới cảm nhận được sự tươi mới và niềm vui đã mất từ lâu, còn chị, giống như một con cá c/h/ế/t vô vị.”
Tôi nén cơn buồn nôn, liếc qua ảnh một lượt, nhấn lưu lại, rồi mở trang cá nhân của cô ta.
Trong đó toàn là ảnh đời thường: ăn uống, đi chơi, mua sắm, du lịch.
Mười tấm thì chín tấm đều có bóng dáng của Trình Tư Ngôn, hoặc là một bàn tay, nửa bờ vai, hay một bóng lưng.
Năm năm làm vợ anh, chỉ cần nhắm mắt, tôi cũng nhận ra anh từ những chi tiết nhỏ nhặt ấy.