Khương Lê - Chương 4

Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO

MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!

Khoa phụ sản nằm ở tầng hai, cô giúp việc đi xếp hàng, bà Lương đỡ tôi vào thang máy. Thang chỉ đi lên chừng vài giây, tôi thầm cầu trời giúp tôi. Cửa thang mở, có năm dãy ghế xanh ở khu chờ. Mắt tôi lướt nhanh nhưng chẳng thấy người tôi muốn gặp.

Bà Lương đỡ tôi ngồi xuống, mặt ghế lạnh buốt như trái tim tôi lúc này. Khi nghĩ đến kế hoạch sắp thất bại, cửa thang mở ra lần nữa.

Hứa Khải bước ra, anh vẫn mặc bộ đồ hôm qua, đeo khẩu trang nhưng khó giấu vẻ mệt mỏi. Tay anh cầm tờ giấy trắng, chắc đó là giấy siêu âm. Tính anh vốn cẩn thận nên phải tự mình xác minh cô ta thật sự có thai hay không.

Cô ta đi theo phía sau, gương mặt tiều tụy, ngẩng đầu nhìn quanh rồi bắt gặp tôi. Tôi khẽ gật đầu, cô ta bất ngờ hét lên: “Đừng bắt em phá thai. Em xin anh đó Hứa Khải.”

Tiếng hét ấy khiến mọi người ngoảnh lại nhìn, kể cả bà Lương đang đứng cạnh tôi.

Rõ ràng Hứa Khải không hài lòng, anh quát: “Im mồm, theo tôi vào trong ngay.”

Lúc này bà Lương đứng dậy: “Hứa Khải?”

Cuối cùng anh cũng nhìn sang đây. Tôi chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào mắt anh một cách đầy bất ngờ, loạng choạng bước tới giật phắt tờ giấy trong tay anh. Tiếng trống ngực tôi phập phồng, cả người run bần bật.

Tôi lườm Hứa Khải, hung hăng ném tờ giấy vào mặt anh kèm theo cái tát mà mình đã kìm nén bấy lâu. Anh nghiêng mặt đi, tay phải tôi tê rần vì đã dùng hết sức.

“Vợ à, em nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em thấy đâu.”

Hứa Khải quỳ sụp và nắm tay tôi. Tôi nghiến răng: “Đừng chạm vào tôi. Bẩn lắm.”

Anh nhìn tôi với ánh mắt không dám tin: “Vợ à, anh không…”

Tôi chuẩn bị lời cay độc đầy bụng, nhưng lúc này chỉ có nước mắt vô dụng cuộn trào. Hai mắt mờ dần, con tim đau đến nghẹt thở. Bà Lương mắng anh xối xả, dù không phải chửi bậy nhưng lời nào cũng sắc như dao. Tôi biết mục đích của mình đã đạt được.

Đám đông vây quanh, trong đó có người tôi thuê quay vi đê ô, chỉ cần nó được lan truyền thì những người dân ở Lâm Thành sẽ thấy. Tôi còn nghĩ sẵn tiêu đề ‘Bỏ người yêu tám năm, ép trà xanh phá thai’. Khi đó Hứa Khải hết cơ hội thăng chức, cô ta cũng chẳng còn chỗ đứng ở Lâm Thành.

Hứa Khải muốn đến gần nhưng bị bà Lương chặn lại. Tôi định nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời. Nước mắt tuôn trào như suối, tôi ngồi sụp xuống, khóc đến run người, hai mắt trở nên tối sầm.

Bà Lương mắng: “Hứa Khải, tôi tưởng cậu là một người tử tế, hóa ra cậu mất nhân tính đến thế à? Hai người cũng sắp làm đám cưới, cậu bảo Khương Lê phải làm sao? Cô ấy đã theo cậu tám năm rồi đấy.”

Đúng vậy. Tám năm yêu thương biến tôi thành kẻ độc ác. Tôi xử con giáp mười ba, hủy hoại sự nghiệp mà anh dày công xây dựng, bôi nhọ danh tiếng của anh, nhưng lại không thấy vui chút nào. Cái giá mà tôi phải trả là giết chết một nửa linh hồn của chính mình. Tim tôi như bị ai đó cấu xé, cổ họng tanh mùi máu, lồng ngực như bị kim đâm. Hóa ra cảm giác đau lòng là như vậy.

Sau khi tỉnh lại trên giường bệnh, tôi chợt thấy áy náy khi bà Lương vẫn ngồi đó với đôi mắt đỏ hoe. Tôi đã lợi dụng bà ấy nhiều lần mà bà ấy vẫn quan tâm tôi. Khi thấy tôi tỉnh, bà ấy nắm tay tôi và báo một tin sấm sét, tôi đã có thai.

Ở tuổi tôi, bất cứ người phụ nữ nào khi nghe tin này đều sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng cảm xúc trong lại tôi ngổn ngang.

Câu đầu tiên tôi thốt lên: “Hứa Khải có biết không ạ?”

Bà Lương siết chặt đôi tay tay lạnh ngắt của tôi rồi lắc đầu. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy nói: “Khương Lê, đứa bé đến thật không đúng lúc.”

Tôi lắc đầu, đứa bé đến quá đúng lúc. Bà ấy nói tiếp: “Hứa Khải đang ở ngoài. Hai người còn trẻ, đường đời dài lắm, tôi khuyên cô hãy nghĩ kỹ lại.”

Nghĩ? Nghĩ gì nữa, thế giới tôi sụp đổ rồi. Giờ tôi như kẻ sắp chết, tôi sẽ lôi hết bọn họ cùng xuống địa ngục.

Tôi đáp: “Bà Lương, tôi xin bà một việc cuối.”

Do kiệt sức và phản ứng thai kỳ, tôi phải nằm viện mất hai ngày. Hứa Khải vẫn chưa biết tôi đang mang thai, chỉ nghĩ tôi tức đến mức ngất xỉu. Ngày nào anh cũng đến bệnh viện nhưng không lên lầu, chỉ ngồi thẫn thờ dưới sảnh.

Tôi đang tính bước tiếp theo. Tôi có thể bắt quả tang họ tại quán cà phê nhưng thiếu nhân chứng quan trọng. Bà Lương là lựa chọn hoàn hảo, còn bệnh viện là nơi thuyết phục nhất.

Bố của Hứa Khải từng lăng nhăng, suýt có con riêng nên anh cực kỳ ghét con ngoài giá thú. Bước đầu, tôi khiến anh biết mình có con riêng. Đứa bé là tấm vé vào nhà họ Hứa của cô ta.

Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chap bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo