Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Còn tôi, lại đang sờ vào bụng trai lạ.
Vừa lúc tôi bị một tiếng "chị" dụ đến mức lâng lâng…
BÙM!
Cánh cửa phòng VIP bị đá văng.
Một giọng nói trầm lạnh vang lên:
"TRUY QUÉT MẠI DÂM! GIƠ TAY LÊN, NGỒI XUỐNG!"
Mắt tôi tối sầm.
Hóa ra hôm nay, người mà anh ấy bắt chính là tôi.
Cái giọng nói này... quen đến mức làm tôi run cả đỉnh đầu.
Tôi ngước lên, thấy Trần Cạnh Nghiêu đang đứng ngay cửa.
Cúc áo cảnh phục cài đến tận cổ, dây nịt ôm sát vòng eo rắn chắc.
Ánh mắt lướt qua bộ váy ngắn hai dây của tôi, yết hầu anh ta khẽ trượt lên xuống.
Bốn mắt chạm nhau, tôi vô thức giấu tay ra sau lưng:
"Chồng ơi, em... em có thể giải thích..."
"Mọi người đều gọi đồ hết rồi, chỉ có em chưa gọi mà!"
"Em còn chưa dám sờ, cũng chưa dám nhìn luôn..."
Bên cạnh anh ấy, một cậu cảnh sát trẻ không nhịn được, phì cười:
"Đội trưởng Trần, đây là camera giám sát..."
Cậu ấy đưa máy tính bảng tới.
Tôi trợn mắt nhìn chính mình trong đoạn video, nuốt nước miếng thèm thuồng trước cơ bụng của trai đẹp.
Muốn tái sinh ngay tại chỗ cho xong đời.
Nhưng điều nghẹt thở hơn nữa là...
Trần Cạnh Nghiêu lại bấm nút tạm dừng.
Phóng to cái tay tôi đang sắp chạm vào bụng người ta.
Anh ấy gõ gõ vào màn hình, chiếc nhẫn cưới vang lên tiếng lách cách:
"Cô Ôn, giải thích hành động này xem?"
Chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống:
"Chồng ơi nghe em nói! Em chỉ đang thưởng thức nghệ thuật thôi..."
Hàm răng anh ấy nghiến chặt:
"Dẫn đi."
Bước chân dài dưới lớp cảnh phục dấn lên với sát khí cuồn cuộn.
Nhớ lại ngày xem mắt, tôi nhìn anh trong bộ cảnh phục, trong đầu toàn là còng tay, cưỡng chế, mấy thứ đen tối...
Giờ thì đúng là nghiệp quật.
Anh ấy thật sự dùng còng tay cưỡng chế tôi.
Chúc mừng tôi, nhận ngay một cặp vòng tay bạc sáng lấp lánh.
Hu hu.
---
Phòng thẩm vấn
Trần Cạnh Nghiêu nhìn chằm chằm vào chiếc áo hai dây của tôi.
Gương mặt lạnh tanh, anh ấy cởi cảnh phục ra, khoác lên người tôi.
Tôi rụt lại trong ghế, lặng lẽ giả làm chim cút.
"Họ tên?"
"Vợ anh..."
Cạch.
Bút máy nện xuống bàn.
Anh ấy nới lỏng cổ áo, cao giọng hơn:
"Nghiêm túc lại."
Tôi dán mắt vào yết hầu anh ta, lí nhí trả lời:
"Ôn Dạng."
Anh ấy mặt đanh như thép:
"Động cơ phạm tội?"
"Cô đơn suốt ba mươi hai ngày."
Tôi giơ tay đếm từng ngón, bắt đầu kể khổ:
"Yêu một người đàn ông không bao giờ về nhà..."
Góc phòng, cậu cảnh sát trẻ đang ghi chép bật cười thành tiếng như ngỗng kêu.
Trần Cạnh Nghiêu lia ánh mắt sắc như dao tới.
"Khai rõ, trong suốt quá trình đã làm gì?"
"Không làm gì hết, chỉ uống một ly nước trái cây..."
Anh ấy gõ ngón tay xuống bàn, cảnh cáo:
"Cung cấp lời khai giả có thể bị xử lý pháp luật."
"Thì... có nhảy một chút..."
"Nhảy thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Thì, có thể, em lỡ chạm vào cơ bụng của cậu ta..."
"Chạm bao nhiêu lần?"
"Cái này liên quan gì đến vụ án chứ?"
Tôi không nhịn được hỏi lại.
Mặt anh ấy căng cứng, giọng điệu nghiêm túc:
"Từng chi tiết đều phải khai rõ."
Tôi cắn răng khai báo:
"Hai lần? Ba lần?"
Mặt Trần Cạnh Nghiêu lập tức tái xanh.
Giọng nói trầm xuống nguy hiểm:
"Chính xác là bao nhiêu lần?"
Tôi cúi đầu lí nhí:
"Em sai rồi, chồng ơi..."
Ngoài cửa, mấy cậu cảnh sát túm năm tụm ba, chõ đầu qua cửa sổ hóng chuyện.
"Khụ, đội trưởng Trần, theo quy trình, cần hỏi rõ đối tượng đã chạm vào vị trí nào…cơ bụng trên, giữa hay dưới?"
Ánh mắt Trần Cạnh Nghiêu phóng tới như phi tiêu tẩm độc:
"Các cậu rảnh lắm hả?"
"Ơ kìa, chẳng phải tuần trước chính anh dạy tụi em là chứng cứ phải thu thập kỹ lưỡng sao?"
"Đó là đối với tệ nạn mại dâm!"
"Nhưng chị dâu vừa nói có chạm vào đường nhân ngư đấy nhé."
Cậu cảnh sát trẻ cố nhịn cười, lấy điện thoại ra:
"Đội trưởng, anh xem này, nhóm chat bên đội hình sự đang bàn tán rôm rả. Ai cũng hỏi anh có phải vừa phá kỷ lục chạy 100m không..."
Cạch!
Trần Cạnh Nghiêu xách cổ áo cậu ta, ném ra ngoài cửa.
Cậu cảnh sát trẻ còn ráng thò đầu qua khe cửa:
"Ấy mà, nếu chị dâu muốn thưởng thức nghệ thuật cơ bụng thì đội ta..."
"Không muốn tan làm nữa đúng không?"
"Muốn muốn muốn! Hai anh chị cứ tiếp tục thi hành công vụ!"
"À phải rồi, đội trưởng, nhớ ký vào hồ sơ thân nhân, vậy mới bảo lãnh được chị dâu về nhà đấy ạ!"
Sắc mặt Trần Cạnh Nghiêu đen như mực, ký cái "xoẹt".
Lại cúi đầu, siết chặt chiếc cảnh phục đang khoác trên người tôi.
Trên đường về
Trần Cạnh Nghiêu lái xe, im lặng như tượng.
Tôi ngoan ngoãn, sợ sệt:
"Anh… giận à?"
Anh ta mặt không cảm xúc:
"Không."
Rõ ràng miệng nói không, mà cả người viết chữ "giận" to đùng.
Tôi lén liếc trộm.
Đường nét xương hàm căng chặt, đôi mắt sâu dài khẽ cụp xuống, bờ môi mím nhẹ.