Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ĐƯỜNG DẪN để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉 https://s.shopee.vn/2VewrkrIyO
MÊ TRUYỆN XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN QUÝ ĐỘC GIẢ!
Edit: Hiểu Yên
Ngự Thư Phòng nhanh chóng sáng đèn, ngự y cũng lập tức được triệu kiến. Dù đêm đã khuya nhưng chỉ cần bệ hạ truyền gọi thì ngự y nào dám chậm trễ? Chương ngự y vội vàng mang theo hòm thuốc, bước nhanh vào Ngự Thư Phòng rồi cung kính quỳ xuống hành lễ: “Hạ quan bái kiến bệ hạ.”
Đây đã là lần thứ hai từ khi bệ hạ đăng cơ mà triệu ngự y đến trong đêm, trong lòng Chương ngự y không khỏi suy tính một phen.
Vị đế vương trẻ tuổi trước mặt này có dung mạo tựa như trong bức họa, trên người khoác long bào thêu hoa văn vàng ròng trên nền gấm đen, phong thái tôn quý, thoạt nhìn hắn rất lạnh lùng mà lại kiêu hãnh, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước tĩnh lặng, hắn khẽ nâng tay lên: “Đứng dậy đi.”
“Tạ bệ hạ.”
Chương ngự y cẩn thận mở hòm thuốc rồi lấy ngân châm cùng dụng cụ bắt mạch ra, ông ấy vừa chuẩn bị chẩn mạch cho hoàng đế vừa cung kính hỏi: “Không biết bệ hạ cảm thấy chỗ nào không khỏe?”
Tần Dục lạnh nhạt cất lời: “Hôm nay trẫm đã mơ thấy cùng một cảnh tượng đến hai lần, cho nên trẫm muốn hỏi khanh một câu… Liệu giấc mộng này có phải là do có người dùng tà thuật mê hoặc trẫm hay không?”
Lời nói của hắn thản nhiên mà lạnh lùng, không mang theo chút dao động cảm xúc nào.
Hắn có thể ngồi trên vị trí cửu ngũ chí tôn, đương nhiên hắn cũng không tin vào chuyện quỷ thần, nhưng có lẽ nào nào giấc mộng này ám chỉ hắn có duyên phận trời định với nữ tử trong mộng hay sao? Hay là sau này nữ tử đó chính là người trong lòng của hắn?
Hoàng đế… Tuyệt đối không thể nào, hắn cũng không nên để tâm tư mình vướng bận bởi một nữ tử được.
Đột nhiên Chương ngự y ngẩn ra, ông ấy nhớ lại trước đây bệ hạ từng nhắc đến giấc mộng này, khi đó ông ấy nghĩ là do bệ hạ mới đăng cơ chưa lâu, long thể mỏi mệt nên mới sinh ra ảo giác, nhưng bây giờ xem ra, e rằng chuyện này không đơn giản như vậy…
Chương ngự y cung kính hỏi: “Bệ hạ lại mơ thấy cùng một giấc mộng sao?”
Ông ta lại trầm ngâm trong chốc lát rồi tiếp lời: “Hạ quan cho rằng nguyên nhân có thể là do bệ hạ ngày đêm xử lý việc triều chính, khiến cơ thể lao tâm quá độ, cho nên tinh thần mới mỏi mệt, vì nguyên nhân này mà giấc ngủ cũng bất an, hạ quan sẽ kê một phương thuốc giúp bệ hạ an thần.”
Chương ngự y dừng lại giây lát rồi cẩn thận nói thêm: “Cũng có một khả năng khác, chính là chuyện mà người đời vẫn thường hay nói… Ban ngày nghĩ gì, ban đêm sẽ mơ thấy chuyện đó. Nếu trong lòng bệ hạ luôn vướng bận một chuyện thì khi đêm đến rất có thể sẽ nằm mơ thấy chuyện đó.”
Từ trước đến nay, bệ hạ vẫn luôn không gần nữ sắc, chưa từng nghe nói có vị tiểu thư nhà nào lọt vào mắt xanh của bệ hạ. Thế nhưng giấc mộng lặp đi lặp lại này lại có liên quan đến một nữ tử thần bí, nhỡ đâu nữ tử đó chính là người mà bệ hạ vô thức để tâm đến thì sao?
Nếu thật sự là người trong lòng của bệ hạ, có lẽ chỉ khi nào nghênh đón nàng ấy vào cung thì bệ hạ mới có thể buông bỏ tâm tư này.
Dù Chương ngự y chưa từng dò hỏi chuyện hậu cung nhưng ông ấy vẫn biết Thái hậu nương nương ở Từ Ninh Cung có ý định đưa Du Ninh tiểu thư, thiên kim của phủ Sở Quốc Công tiến cung để hầu hạ bệ hạ.
Nghe Chương ngự y nói xong, Tần Dục chỉ cười nhạt. Hắn chưa từng có hứng thú với nữ sắc, sao có thể chỉ vì "nghĩ quá nhiều vào ban ngày" mà mơ thấy giấc mộng này được chứ? Thật là nực cười mà.
Hoàng đế khẽ liếc nhìn Lý công công rồi nhàn nhạt phân phó: “Lý công công, đưa Chương ngự y đi kê đơn thuốc.”
“Tuân chỉ, bệ hạ.”
Bóng đêm đen dày đặc như mực bao trùm toàn bộ hoàng cung, sau một trận xáo động thì Ngự Thư Phòng lại khôi phục vẻ tĩnh lặng như thường ngày.
…
Tạ Thư và Thịnh Hoa công chúa xuất môn vào buổi chiều, họ cùng nhau đi dạo hồi lâu thì sắc trời đã dần tối, cho nên hai vị tiểu thư mỗi người trở về phủ riêng của mình, một người về phủ công chúa, một người về phủ Trung Nghĩa Hầu.
Vừa bước chân vào phủ, Tạ Thư đã đi cùng nha hoàn đến chính phòng để thỉnh an mẫu thân, lúc này Vân thị vẫn chưa nghỉ ngơi, dường như bà ấy đang chờ nàng, vừa thấy thấy nữ nhi bước vào cửa thì bà ấy vội vàng ra đón: “Thư nhi đã về rồi sao?”
“Mẫu thân.” Tạ Thư dịu dàng thi lễ với bà ấy, dáng vẻ của nàng đoan trang thanh tú.
“Ôi trời, mấy ngày nay con cứ ở mãi trong phủ, lần này ra ngoài một chuyến có thấy thoải mái hơn không?” Vân thị kéo nàng ngồi xuống, dịu dàng chạm nhẹ vào trán con gái, động tác tràn đầy yêu thương.
Từ khi bệ hạ đăng cơ đến bây giờ, nữ nhi cứ mãi thu mình ở trong khuê phòng, dường như không còn hứng thú với những cuộc tụ họp bằng hữu nữa, ngay cả yến tiệc thưởng hoa do Thịnh Hoa công chúa tổ chức mà nàng cũng chẳng màng tham gia, chuyện này khiến Vân thị vô cùng lo lắng, bà ấy sợ nữ nhi cứ ở mãi trong phủ, u uất ảnh hưởng đến tinh thần.
“Mẫu thân lại trêu con rồi.” Tạ Thư khẽ cười, ánh mắt long lanh như nước thu, đôi đồng tử đen trắng rõ ràng, giọng nói có chút hờn dỗi càng lộ làm vẻ mềm mại đáng yêu của nàng.
Vân thị mỉm cười, giọng nói mang theo sự cưng chiều: “Mẫu thân là quan tâm con thôi. Hôm nay con cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ngày khác ta sẽ nói chuyện này với con sau.”
Tạ Thư hiểu ý, nàng cũng không truy hỏi thêm mà chỉ dịu dàng đáp: “Vậy mẫu thân cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ.”
Vân thị gật đầu, sau đó bà ấy bảo Lâm ma ma đưa nàng về phòng.
Đến khi Lâm ma ma quay lại thì bà ấy mỉm cười nhẹ rồi nói với Vân thị: “Tiểu thư nhà chúng ta có tính tình hiền hòa, không kiêu căng, cũng không vội vã. Nếu sau này tiểu thư có tiến cung thì có lẽ cũng sẽ là một bậc mẫu nghi khiến người ta kính trọng đấy.”
Dù Tạ Thư có xuất thân là tiểu thư khuê các, nhưng lại không phải kiểu người câu nệ khuôn phép, nàng mang nét dịu dàng mà không mất đi sự hoạt bát, đáng yêu nhưng vẫn giữ được sự đoan trang, càng nhìn càng khiến người ta yêu mến không thôi.
Vân thị nghe ma ma nói như thế thì nụ cười trên mặt của bà ấy dần phai nhạt, ánh mắt của bà ấy thoáng vẻ trầm tư, sau đó bà ấy chậm rãi nói: “Lời này không nên nói bừa, ta và lão gia chưa từng kỳ vọng Thư nhi có được phú quý vinh hoa gì lớn cả, chỉ mong cả đời này con bé có thể sống bình an, ngày qua ngày vui vẻ là đủ rồi.”
Lâm ma ma khẽ giật mình, bà ấy lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, cho nên vội vàng cúi đầu tự trách: “Là lão nô hồ đồ rồi, lão nô nói năng không cẩn thận.”
Bất luận là như thế nào thì phu nhân và lão gia cũng đều hết mực yêu thương tam tiểu thư, họ chẳng mong nàng bước chân vào chốn cung đình đầy tranh đấu, họ càng không muốn…
Lâm ma ma nhanh chóng thay đổi giọng điệu, bà ấy mỉm cười nói: “Trong phủ của chúng ta, đại công tử và nhị công tử đều là những nhân tài kiệt xuất, có tài hoa hơn người. Tiểu thư có hai vị huynh trưởng như thế che chở, chắc chắn tương lai sau này sẽ không có người nào dám khiến tiểu thư chịu ấm ức đâu.”
Nghe như thế thì sắc mặt của Vân thị mới dịu đi vài phần.
Buổi tối mùa xuân có làn gió thổi nhẹ nhàng mang theo hơi ấm dễ chịu.
Trong Mai Hoa Uyển, Tạ Thư vừa tắm xong, nàng khoác lên người lớp tẩm y màu trắng, bên ngoài phủ thêm một tấm áo choàng gấm màu tím có thêu hoa văn tinh tế. Vì trời vẫn còn sớm nên nàng tiếp tục luyện chữ, Mai Nhi đang mài mực giúp nàng ở bên cạnh, trong khi đó thì hạ nhân khác dâng trà và điểm tâm lên.
Nhìn nét chữ hoa mai thanh tú trên giấy, Mai Nhi không nhịn được mà tán thưởng: “Tiểu thư viết chữ càng ngày càng đẹp, người vừa có dung mạo khuynh nước khuynh thành lại vừa có tài học cao hơn người, khó trách người đến cửa cầu thân lại nhiều không đếm xuể.”
Quả thật, từ khi tiểu thư tròn tuổi cập kê thì người đến phủ Trung Nghĩa Hầu cầu thân đông đến mức sắp giẫm nát cả ngưỡng cửa, chẳng qua là tiểu thư còn chưa vừa ý người nào, hơn nữa lão gia và phu nhân cũng luyến tiếc nàng, sợ nàng xuất giá quá sớm, cho nên đến hiện tại mà hôn sự của nàng vẫn chưa được định đoạt.
Tạ Thư nghe như thế thì bàn tay của nàng vô thức dừng lại trên giấy, nàng bất đắc dĩ liếc nhìn nha hoàn của mình: “Mai Nhi cô nương à, hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi đấy.”
Mai Nhi biết tiểu thư không hề giận mình, cho nên nàng ấy chỉ bĩu môi nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ có nói sai đâu chứ? Mỗi ngày người đến cầu thân nhiều như vậy mà, chẳng qua là tiểu thư chưa vừa lòng mà thôi. Nếu tiểu thư đã có người trong lòng thì chẳng phải hôn sự đã sớm thành rồi sao?”
Ở nơi khuê các, chuyện hôn sự luôn là đề tài khó tránh khỏi, nghĩ đến chuyện ban ngày, Mai Nhi bỗng ngập ngừng rồi âm thầm suy đoán: “Nếu tiểu thư thích Lương tam công tử thì sao?”
Lương Hằng, tiểu công tử của phủ Thừa tướng.
Kiếp trước, Tạ Thư đã biết Lương Hằng là người có tài, lại trung thành tận tụy, nếu không thì làm sao hắn có thể được Hoàng thượng trọng dụng như thế?
Nghe Mai Nhi hỏi câu này, hai hàng mi dài của nàng khẽ động, nàng nhẹ nhàng lắc đầu: “Nếu ngươi nói đến tình cảm nam nữ, thì ta không thích hắn.”
Mai Nhi tròn mắt ngạc nhiên: “Nhưng ban ngày tiểu thư còn nói…”
Tạ Thư khẽ cười, đôi mắt long lanh như nước, trong mắt nàng phản chiếu ánh trăng, dịu dàng mà tinh nghịch: “Lương tam công tử là một vị lang quân xuất sắc, chẳng lẽ ta nói như thế là sai sao?”
Mai Nhi bật cười, từ trước đến nay tiểu thư nhà nàng ấy luôn như thế, dù là nói gì hay làm gì thì cũng luôn khiến người ta bất ngờ không kịp trở tay.
Mai Nhi bèn nói: “Tiểu thư nói rất đúng, chỉ là nô tỳ nghĩ nếu Lương công tử đã là một công tử xuất sắc nhất kinh thành, hơn nữa dù tiểu thư gả cho ai cũng là xuất giá, vậy chẳng thà tiểu thư gả cho người xuất sắc như ngài ấy chẳng phải tốt hơn sao?”
Tạ Thư nghe như vậy thì không khỏi bật cười, nhưng nàng không trả lời câu hỏi của Mai Nhi, nàng chỉ cúi đầu tiếp tục luyện chữ, chỉ có điều nét bút của nàng dần trở nên hời hợt, thiếu đi sự trau chuốt thường thấy, nàng dứt khoát buông bút son xuống rồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm ánh trăng tròn vằng vặc trên bầu trời và những cành cây khẽ lay động trong gió đêm.
Thật ra ở kiếp trước, khi nàng vừa nhận được thánh chỉ ban hôn, nàng cũng đã từng rất mơ hồ, chưa bao giờ nàng nghĩ bản thân mình sẽ có mối liên hệ nào với hoàng thất, nhưng một khi thánh chỉ đã ban xuống thì nàng không còn sự lựa chọn nào khác, lúc đó khi mẫu thân đến khuyên bảo nàng, bà ấy đã dịu dàng nói thế này: “Thư nhi, con là tam tiểu thư của phủ Trung Nghĩa Hầu, từ nhỏ đến lớn con đã nhận được muôn phần yêu thương của chúng ta, con cũng là quý nữ có thanh danh bậc nhất kinh thành, cho dù con gả cho công tử thế gia hay Thái tử điện hạ thì cũng đều là xuất giá, nhưng nếu đã phải gả đi, vậy chẳng phải nên chọn người tôn quý nhất hay sao? Kinh thành này có biết bao nhiêu nữ tử ao ước được làm Thái tử phi mà không được.”
Sau đó, Tạ Thư tiến cung, trở thành Lương đệ của Thái tử. Khi ấy, Đông Cung chỉ có một mình nàng, cuộc sống cũng không khó khăn như nàng từng tưởng tượng, một năm sau thì Tiên Đế băng hà, Đông Cung Thái tử là Tần Dục đăng cơ làm hoàng đế, chỉ một ngày sau khi hắn lên ngôi, Tạ Thư được phong làm Quý phi, chấp chưởng phượng ấn, chỉ trong một khoảnh khắc mà nàng đã được hưởng vinh hiển tột bậc.
Nàng khẽ che gương mặt trắng nõn như tuyết lại, ngăn lại dòng suy nghĩ miên man của mình, tại sao đột nhiên nàng lại nhớ đến những chuyện này chứ?
Thấy tiểu thư im lặng không đáp, Mai Nhi hơi nghi hoặc: “Tiểu thư cảm thấy nô tỳ nói sai sao?”
Tạ Thư mỉm cười, nét cười thanh nhã động lòng người: “Mai Nhi cô nương nói rất có lý, chỉ là đến cuối cùng thì nhân duyên vẫn phải chọn người tâm đầu ý hợp.”
Mai Nhi trầm ngâm suy nghĩ, nàng ấy nghĩ đến ánh mắt mà Lương tam công tử nhìn tiểu thư nhà mình hôm nay, có lẽ nào Lương công tử đã có tình cảm với tiểu thư từ lâu rồi sao?
…
Lúc này, tại Ngự Thư Phòng.
Ánh nến sáng rực chiếu rọi khắp Ngự Thư Phòng, soi tỏ bóng dáng đế vương đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương bên án, Lý công công cẩn thận bưng chén thuốc bước vào rồi cung kính bẩm báo: “Bệ hạ, đây là thuốc do Chương ngự y kê đơn.”
Tần Dục chỉ liếc nhìn thoáng qua một cái, sau đó hắn không chút do dự cầm chén thuốc lên rồi dùng một hơi uống cạn, nội thị vội vàng dâng lên một chiếc khăn tay sạch sẽ, hầu hạ bệ hạ lau miệng. Lý công công vừa định thu dọn khay xuống thì bất ngờ nghe thấy giọng nói bình thản của bệ hạ vang lên: “Hôm nay phủ Thịnh Hoa công chúa tổ chức hội thi thưởng thơ, sao Tạ tam tiểu thư lại không tham dự?”
Hắn vừa dứt lời, Lý công công lập tức cảm thấy hoảng sợ, ông ta âm thầm giật mình, từ khi nào mà bệ hạ lại quan tâm đến Tạ tam tiểu thư như thế chứ?
Trong đầu ông ta nhanh chóng suy nghĩ, rồi bỗng nhiên ông ta nhớ ra, quả thật sáng nay Thịnh Hoa công chúa có mở tiệc thưởng thơ, mời tất cả quý nữ danh giá trong kinh thành đến dự.
Tạ tam tiểu thư lại có giao tình thân thiết với công chúa, lẽ ra không thể vắng mặt, nhưng trùng hợp là chính ông ta và bệ hạ lại gặp Tạ tam tiểu thư trong thư phòng của Tạ đại công tử, rõ ràng thực sự là nàng không đến tham gia yến tiệc.
Lý công công suy nghĩ hồi lâu rồi cẩn trọng trả lời: “Lão nô không rõ lắm, nhưng có lẽ cơ thể của Tạ tam tiểu thư không được khỏe nên mới không tham dự.”
Lời này cũng chỉ là do ông ta tùy tiện phỏng đoán, bởi lẽ xưa nay ông ta chỉ nghe danh Tạ tam tiểu thư nhưng chưa từng có dịp diện kiến.
Tần Dục khẽ nhếch khóe môi, nhưng cũng không bày tỏ ý kiến gì.
Bệ hạ không lên tiếng, đám nội thị cũng chỉ có thể im lặng đứng một bên chờ hầu hạ, không ai dám hó hé nửa lời, không biết thời gian trôi qua bao lâu, đột nhiên hoàng đế mở miệng nói “Nếu Thịnh Hoa công chúa vào cung thì bảo muội ấy ghé qua Ngự Thư Phòng một chuyến.”
Lý công công nghe như vậy, sắc mặt thoáng cứng lại, gần như không thể giữ nổi biểu cảm bình thản.
Bệ hạ… Chẳng lẽ Bệ hạ muốn thông qua Thịnh Hoa công chúa để có cơ hội gặp riêng Tạ tam tiểu thư hay sao?